Chó sói và chó nhà - Le loup et le chien
Un Loup n'avait que les os et la peau,
Tant les chiens faisaient bonne garde.
Ce Loup rencontre un Dogue aussi puissant que beau,
Gras, poli, qui s'était fourvoyé par mégarde.
L'attaquer, le mettre en quartiers,
Sire Loup l'eût fait volontiers;
Mais il fallait livrer bataille,
Et le Mâtin était de taille
A se défendre hardiment.
Le Loup donc l'aborde humblement,
Entre en propos, et lui fait compliment
Sur son embonpoint, qu'il admire.
"Il ne tiendra qu'à vous beau sire,
D'être aussi gras que moi, lui repartit le Chien.
Quittez les bois, vous ferez bien:
Vos pareils y sont misérables,
Cancres, haires, et pauvres diables,
Dont la condition est de mourir de faim.
Car quoi? rien d'assuré : point de franche lippée:
Tout à la pointe de l'épée.
Suivez-moi: vous aurez un bien meilleur destin."
Le Loup reprit: "Que me faudra-t-il faire?
- Presque rien, dit le Chien, donner la chasse aux gens
Portants bâtons, et mendiants;
Flatter ceux du logis, à son Maître complaire:
Moyennant quoi votre salaire
Sera force reliefs de toutes les façons:
Os de poulets, os de pigeons,
Sans parler de mainte caresse."
Le Loup déjà se forge une félicité
Qui le fait pleurer de tendresse.
Chemin faisant, il vit le col du Chien pelé.
"Qu'est-ce là? lui dit-il. - Rien. - Quoi? rien? - Peu de chose.
- Mais encor? - Le collier dont je suis attaché
De ce que vous voyez est peut-être la cause.
- Attaché? dit le Loup: vous ne courez donc pas
Où vous voulez? - Pas toujours ; mais qu'importe?
- Il importe si bien, que de tous vos repas
Je ne veux en aucune sorte,
Et ne voudrais pas même à ce prix un trésor."
Cela dit, maître Loup s'enfuit, et court encor.
Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh
Chó rừng kia xương ngoài da bọc
Bởi chó nhà săn sóc trông nom
Bữa kia gặp một chó xồm
Tròn quay béo mượt, phải hôm chạy quàng
Chó rừng cũng tính choang một mẻ
Vồ anh kia mà xé thịt ra
Ngặt rằng chó lớn thực thà
Ví bằng đấu sức ai đà dám đoan
Rằng chó rừng quyết toan được trận
Sơn cẩu ta đành phận khiêm cung
Lại gần rủ rỉ nói cùng
Khen anh chó nọ mượt lông đẫy mình
Chó rằng: - Ví tiên sinh muốn vậy
Có khó chi việc ấy mà thèm
Ngài nên từ chốn sơn nham
Là nơi kham khổ ở làm chi đây
Gầy lõ thịt một dây cùng kiết
Các ông đây thảm thiết đói dài
Được bữa hôm, khó bữa mai
Tháng ngày chăm chắm miệng nhai vẫn thèm
Cứ theo ta thử xem một chuyến
Chó rừng bèn gạ chuyện một khi:
Muốn được vậy phải làm gì?
Đáp rằng: - Công việc khó chi đâu mà
Đồ rách rưới đi qua cửa ngõ
Thì sủa ran đuổi nó đi xa
Ngày ngày nịnh hót chủ nhà
Vẫy đuôi mừng rỡ ai mà chẳng thương
Chỉ có vậy bữa thường cơm cháo
Thịt cùng gà xương xẩu thiếu chi
Lại còn chủ mến vuốt ve
Chó rừng ưng vậy theo đi nửa đường
Chợt nom thấy một khoang cổ chó
Hỏi khoang gì, thì nó chối không
Hỏi đi hỏi lại kỳ cùng
Cho ra cái vết trụi lông là gì
Chó một mực lì lì chẳng nói
Cái vặt này, ngài hỏi làm chi?
Tái tam hỏi lại hỏi đi
Thì ra vết xích còn ghi rành rành
- Chết nỗi! Thế ra anh phải buộc!
Muốn chạy rong không được hay sao?
Chó rằng: - Buộc mãi đâu nào
Họa là mới xích chẳng bao lâu mà
- Dẫu chẳng mấy cũng là phải xích
Cái tự do gì thích cho tầy!
Thôi thôi, mặc bữa no say
Ngàn vàng hồ dễ sánh tày thảnh thơi!
Chó rừng chạy riết một thôi...
( Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)
Bản dịch : Nguyễn Đình
Da bọc xương, Sói kia xơ xác
Bởi chó nhà canh gác ngày đêm
Gặp chú chó gộc đáng thèm
Béo tròn, láng lẫy mà xem lạc đường
Sói định thộp xé toang tại trận
Lại e không đồng lạng đồng cân
Chó nhà đâu kém vóc lưng
Thừa hơi kháng cự, khó chừng ăn thua!
Sói đành phải lân la xử nhũn
Gạ chuyện nhau, tán tụng hết lời
Khen sao béo tốt tuyệt vời
Chó rằng: "Muốn béo như tôi tùy ngài
Ưng sướng, hãy bỏ nơi rừng rú
Họ nhà ngài trong đó xác xơ
Thân tàn ma dại vật vờ
Đói meo, kiếp ấy chỉ chờ nhăn răng!
Sống bấp bênh, miếng ăn miếng tội
Kiếm cái nhai đầu mũi đao gươm
Sao bằng có sẵn thịt cơm?
Theo tôi, đời sống sẽ tươm hơn nhiều!"
Sói hỏi: "Phải làm điều chi nhỉ?"
Chó rằng: "Ồ việc nhẹ như không
Đuổi phường bị gậy xin rong
Hàng ngày nịnh chủ, chiều lòng gia đinh
Và chỉ bấy công lênh cũng đủ
Hưởng món thừa trăm thứ ngọt ngon
Xương chim béo, xương gà non...
Chủ còn ve vuốt sớm hôm ân cần"
Sói nghe thấy sướng rơn cái dạ
Lòng mừng thầm, lệ đã rưng rưng
Bước đi theo chó nửa đường
Chợt nhìn cổ chó một vùng trụi lông
Hỏi: "Gì thế?"
Đáp: "Không gì cả!"
Sói hỏi thêm: "Quái lạ! Không gì?"
Chó rằng: "Không đáng kể chi!"
Sói còn hỏi lại hỏi đi: "Không à?"
Chó đành nói: "Ối dà! có lẽ
Vòng buộc tôi đã để vết hằn
Khiến anh lưu ý đấy chăng?"
Sói nghe chó nói, hỏi gằn: "Buộc ư?
Vậy anh chẳng được như ý muốn
Chạy tự do hôm sớm đấy à?"
Chó rằng: "Thỉnh thoảng thôi mà!
Thế nhưng cái ấy, ôi chà, cần chi!"
- Cần lắm chứ! Còn gì hơn nữa?
Còn cần hơn cả bữa cao lương!
Tự do ta quý hơn vàng
Chẳng thèm đổi lấy bữa sang nhà người!
Sói ta vừa nói dứt lời
Ba chân bốn cẳng một hơi... chạy dài...
(Nguồn: Ngụ ngôn chọn lọc La Fontaine, NXB Văn học, 1985)
Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện
Da bọc xương, sói rừng quá đói
Bởi chó nhà canh dõi thôn trang
Một hôm gia cẩu lạc đàng
Lông trơn, vóc mạnh, lẹ làng phía xa
Sói đã muốn xông ra quật xé
Nhưng tấn công chưa dễ gì ăn
Vì trông nó mạnh ngang mình
Nên đành khiêm nhượng tỏ tình giao du
- Bạn mập ú, mập ù đẹp quá
Đã đẹp hình, đẹp cả bộ lông
Chó nhà vội đáp: "Bạn lòng
Anh mà muốn vậy cũng không khó gì
Bạn ở rừng chắc thì khổ lắm
Bữa ăn thường bảo đảm gì đâu
Khó yên dù ở rừng sâu
Phải dùng võ lực mới hầu sống qua
Hãy theo tôi anh ra kẻ chợ
Số phận anh rực rỡ khó gì"
- Ra đó tôi phải làm chi?
Bạn cho tôi biết được thì tôi đi
- Gần như chả làm chi bạn ạ
Một đôi khi đuổi gã ăn mày
Hay là hôn gót, liếm tay
Nịnh nọt ông chủ mỗi ngày vậy thôi
Thế rồi thì xương rơi, thịt rớt
Súp câu dư ngọt xớt no lòng
Chủ còn xoa gáy, vuốt lông
Mỗi khi ta khéo tâng công trước người
Hình dung thấy đời tươi đẹp quá
Khiến sói ta lã chã lệ nồng
Nhưng khi sánh cẩu đi cùng
Thấy nơi cổ cẩu trụi lông một vòng
Hỏi: "Sao vậy?" - Cẩu: "Không gì cả"
- Sao lại không, bạn trả lời cho
- Không đáng kể, sói đừng lo
Lâu ngày mới bị cột giò một hôm
- Đã bị buộc đâu còn tự chủ
Mất tự do còn thú vị sao?
Điều này quan trọng biết bao
Khiến tôi không thiết sơn hào, cao lương
Nó quan trọng đến không gì đọ
Nói đoạn rồi sói bỏ cẩu luôn
Ba chân bốn cẳng nó chuồn
Giờ đây có lẽ còn bôn, bôn dài
(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét