九月九日憶山東兄弟
獨 在 異 鄉 為 異 客
每 逢 佳 節 倍 思 親
遙 知 兄 弟 登 高 處
遍 插 茱 萸 少 一 人
王 維
CỬU NGUYỆT CỬU NHẬT ỨC SƠN ĐÔNG HUYNH ĐỆ
Độc tại dị hương vi dị khách
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân
Dao tri huynh đệ đăng cao xứ
Biến sáp thù du thiểu nhất nhân
Vương Duy
Chú thích :
Sơn Đông: xưa là Tế Nam, cách quê Vương Duy khá xa, tra Đường thi hợp giải, nên là Sơn Trung mới đúng
Giai tiết: chỉ Trùng dương tiết, ngày 9 tháng 9
Đăng cao, thù du: Thù du là thứ cây có hoa đẹp, có thứ dùng làm thuốc, có thứ dùng để ăn.
Sách Tục Tề hài ký chép rằng: Hoàn Cảnh, người đất Nhữ Nam, theo Phí Trường Phòng du học nhiều năm. Phí Trường Phòng bảo rằng: Ngày mồng 9 tháng 9, nhà ông sẽ có tai họạ Ông nên đi ngay, sai gia nhân may túi đựng cây thù du, buộc vào cánh tay, rồi lên chỗ cao uống rượu hoa cúc, thì họa này có thể giải trừ được. Hoàn Cảnh làm theo lời, cùng cả nhà lên núi, đến tối về thì gà, chó, trâu, dê đều chết cả. Ngày mồng 9 tháng 9 là tiết Trùng dương. Chữ Đăng Cao cũng do điển nàỵ
Dịch nghĩa :
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Cánh buồm đơn độc cũng như nỗi buồn của khách xa nhà, một người đơn độc bị thiếu trong cảnh đoàn tụ, hay là một người lủi thủi một mình một bóng ở nơi đất khách.
Hai câu đầu tả hoàn cảnh tâm tình, hai câu sau đập thêm vào cái buồn bằng sự xum họp đối chọi với sự cô độc ...
1. Một mình ở xứ lạ làm khách lạ
2. Mỗi khi đết tiết Trùng dương lại càng nhớ người thân bội phần
3. Ắt hẳn giờ này các anh em đều lên cao cả rồi
4. Người nào cũng đeo thù du, chỉ thiếu có một người
Dịch thơ : Trần Trọng San
Đất khách một thân làm khách lạ
Tiết lành thêm gấp nhớ thương ai
Anh em giờ chắc lên cao cả
Đều giắt thù du, thiếu một người
Dịch thơ : Trần Trọng Kim
Một mình khách lạ quê người
Mỗi khi gặp tiết mừng vui nhớ nhà
Anh em lên núi ở xa
Thù du cài tóc vẫn là thiếu ai
Dịch thơ : Tùng Vân
Chiếc gối quan hà nghiêng đất khách
Trùng dương tiết đến nhớ thương ai
Cành thù tưởng lúc lên cao bẻ
Đủ mặt anh em thiếu một người
Witter Bynner :
All alone in a foreign land,
I am twice as homesick on this day
When brothers carry dogwood up the mountain,
Each of them a branch-and my branch missing.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét