Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Già kén kẹn hom

Già kén kẹn hom - La fille

Certaine Fille, un peu trop fière 
Prétendait trouver un mari 
Jeune, bien fait, et beau, d'agréable manière, 
Point froid et point jaloux; notez ces deux points-ci. 
Cette Fille voulait aussi 
Qu'il eût du bien, de la naissance, 
De l'esprit, enfin tout; mais qui peut tout avoir? 
Le destin se montra soigneux de la pourvoir: 
Il vint des partis d'importance. 
La Belle les trouva trop chétifs de moitié: 
Quoi moi? quoi ces gens-là? l'on radote, je pense. 
A moi les proposer! hélas ils font pitié. 
Voyez un peu la belle espèce! 
L'un n'avait en l'esprit nulle délicatesse; 
L'autre avait le nez fait de cette façon-là; 
C'était ceci, c'était cela, 
C'était tout; car les précieuses 
Font dessus tout les dédaigneuses. 
Après les bons partis les médiocres gens 
Vinrent se mettre sur les rangs. 
Elle de se moquer. Ah vraiment, je suis bonne 
De leur ouvrir la porte: ils pensent que je suis 
Fort en peine de ma personne. 
Grâce à Dieu je passe les nuits 
Sans chagrin, quoique en solitude. 
La Belle se sut gré de tous ces sentiments. 
L'âge la fit déchoir; adieu tous les amants. 
Un an se passe et deux avec inquiétude. 
Le chagrin vient ensuite: elle sent chaque jour 
Déloger quelques Ris, quelques Jeux, puis l'Amour; 
Puis ses traits choquer et déplaire; 
Puis cent sortes de fards. Ses soins ne purent faire 
Qu'elle échappât au Temps, cet insigne larron: 
Les ruines d'une maison 
Se peuvent réparer: que n'est cet avantage 
Pour les ruines du visage! 
Sa préciosité changea lors de langage. 
Son miroir lui disait: Prenez vite un mari. 
Je ne sais quel désir le lui disait aussi; 
Le désir peut loger chez une précieuse. 
Celle-ci fit un choix qu'on n'aurait jamais cru, 
Se trouvant à la fin tout aise et tout heureuse 
De rencontrer un malotru.

Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh

Cô ả nọ làm cao khí quá 
Định kén chồng được gã giỏi trai 
Có mầu có vẻ có tài 
Chẳng ghen cũng chẳng như ai lạnh lùng 
Lại còn muốn con rồng cháu phượng 
Của rõ nhiều sung sướng nhất đời 
Tài hoa học thức tuyệt vời 
Trăm hay muốn cả. Nhưng ai tốt đều? 
Ông trời nọ cũng chiều nết khó 
Lại xui nên vô số kẻ dòm 
Nhưng ai cô cũng chê om: 
- Gớm người thế ấy dám dòm đến ta! 
Anh kia đã chê là cục kệch 
Anh này thì mũi lệch khó coi 
Thế này thế nọ lôi thôi 
Thôi thì chẳng thiếu chi lời bẻ bai 
Ngẫm gái hợm ra ai cũng vậy 
Ai cũng rằng: - Đồ bây ra gì? 
Đám hay hết thảy đuổi đi 
Rồi ra đến bọn xằng xì đưa tin 
Môi cô ả tớn lên càng dữ 
Biết bọn này mở cửa làm chi? 
Quân này thường dễ có khi 
Tưởng ta ế muộn, lỡ thì chi đây! 
Nhỡ trời phó gái này can đảm 
Dẫu riêng chăn cũng cám tấm lòng 
Khăng khăng một mực nằm không 
Cái già sồng sộc thoắt trông thấy gần 
Thì chẳng mãnh bước chân vào cửa 
Một vài năm thêm nữa mới phiền 
Một ngày thấy một hết duyên 
Tóc xanh môi thắm tự nhiên phai dần 
Đem gương ngắm lần thần thấy kém 
Lấy phấn son tô điểm mãi vào 
Thì ra duyên hết từ bao 
Tháng ngày đã cướp lúc nào không hay 
Nhà kia đổ còn tay thợ chữa 
Má này nheo biết sửa làm sao? 
Bấy giờ cái hợm bớt cao 
Hỏi gương, gương mắng: Làm sao chưa chồng? 
Hỏi đến lòng thì lòng cũng giục: 
Hợm đến đâu cũng lúc ngứa nghề 
Ả ta tẩn mẩn tê mê 
Thì ra tính cũ hay chê bớt rồi 
Vớ ngay một bác đồ tồi

(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)

Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện

Một cô gái lòng đầy tự phụ 
Cô kén chồng có đủ thứ này 
Là người tuổi trẻ, học hay 
Đẹp trai, duyên dáng, lại tay nhà giàu 
Không lạnh nhạt, luôn hầu cạnh vợ 
Không ghen tuông, lại họ nhà dòng 
Nghĩa là đủ thứ ước mong 
Hỏi trong thiên hạ có không hạng này? 
Rồi số mạng đó đây dẫn dắt 
Có những chàng thấy thật cũng nên 
Có địa vị, có lắm tiền 
Nhưng mà chưa được hoàn toàn như mong 
Cô hợm hĩnh: "Họ không tự xét 
Tôi ấy à, đâu kết duyên nhăng" 
Anh mặt choắt, chú vổ răng 
Kẻ thì học thức rõ ràng kém thay! 
Nêu khuyết điểm, chê bai đủ thứ 
Hết đám hay, tới lũ tầm phào 
Cô còn vẫn cứ giọng cao: 
"Rộng lòng mở cửa họ vào là may 
Họ chớ tưởng thân này đã lỡ 
Vội lấy chồng để đỡ cô đơn" 
Rồi thì năm tháng xuân mòn 
Những chàng thương mến không còn vãng lai 
Cô buồn tủi, sắc phai, dáng ủ 
Mượn phấn son khôn rủ xuân về 
"Thời gian" chú đại bợm kia 
Làm sao cô thoát luật lề gã đây 
Nhà điêu tàn khéo tay chữa được 
Mặt điêu tàn hết chước sửa sang 
Từ đây cô hết làm tàng 
Không còn cảnh vẻ, cũng không hợm mình 
Gương soi bảo, dục tình cũng bảo 
Lấy chồng đi, tuổi báo xuân tàn 
Khiến cô vội vội, vàng vàng 
Lấy anh cục mịch, chẳng sang chút nào 
Nhưng rồi cô cũng tự hào...

(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét