Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Hai người tranh nhau con sò

Hai người tranh nhau con sò - L'huître et les plaideurs

Un jour deux Pèlerins sur le sable rencontrent 
Une Huître que le flot y venait d'apporter: 
Ils l'avalent des yeux, du doigt ils se la montrent; 
A l'égard de la dent il fallut contester. 
L'un se baissait déjà pour amasser la proie; 
L'autre le pousse, et dit: Il est bon de savoir 
Qui de nous en aura la joie. 
Celui qui le premier a pu l'apercevoir 
En sera le gobeur; l'autre le verra faire. 
- Si par là on juge l'affaire, 
Reprit son compagnon, j'ai l'oeil bon, Dieu merci. 
- Je ne l'ai pas mauvais aussi, 
Dit l'autre, et je l'ai vue avant vous, sur ma vie. 
- Eh bien! vous l'avez vue, et moi je l'ai sentie. 
Pendant tout ce bel incident, 
Perrin Dandin arrive: ils le prennent pour juge. 
Perrin fort gravement ouvre l'Huître, et la gruge, 
Nos deux Messieurs le regardant. 
Ce repas fait, il dit d'un ton de Président: 
Tenez, la cour vous donne à chacun une écaille 
Sans dépens, et qu'en paix chacun chez soi s'en aille. 
Mettez ce qu'il en coûte à plaider aujourd'hui; 
Comptez ce qu'il en reste à beaucoup de familles; 
Vous verrez que Perrin tire l'argent à lui, 
Et ne laisse aux plaideurs que le sac et les quilles.

Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh

Hai người tranh nhau con sò 
Hai người đi trẩy hội chùa 
Qua nơi bãi cát, gặp sò nổi lên 
Tay cùng trỏ, mắt cùng nhìn 
Mồm cùng muốn lẩm cùng vin lý già 
Người cúi nhặt, kẻ liền la: 
- Khoan, khoan! Hãy hỏi ai là đáng ăn? 
Cứ theo như lẽ công bằng 
Ai mà thấy trước thì ăn đỡ thèm 
Người kia phải đứng mà xem 
Đáp rằng: - Nếu vậy mà nên công bình 
Nhờ trời tôi mắt cũng tinh 
Cãi rằng: - Mắt tớ còn nhanh gấp mười 
Tớ thề tớ thấy trước rồi 
- Nhưng mà tao ngửi thấy mùi đã lâu! 
Trong khi cãi cọ cùng nhau 
Sẩy quan án nọ đi đâu qua đường 
Đôi bên đem chuyện thân tường 
Xin quan phân xử đôi đường trắng đen 
Cầm sò quan đứng quan nhìn 
Tách đôi mảnh vỏ hút liền ruột trong 
Khi quan vừa nuốt trôi xong 
Ngài bèn lên giọng Bao Công phán truyền: 
- Xử cho bên bị bên nguyên 
Quân phân đôi vỏ, hai bên xử hòa 
Còn tiền phí tổn thì tha 
Thơ rằng: 
Kiện tụng xưa nay tốn kém to 
Chẳng qua đục nước chỉ nuôi cò 
Mới hay gan ruột quan moi hết 
Trơ lại còn đôi cái vỏ sò!

(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)

Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện

Hai lữ khách một hôm cùng thấy 
Một con sò sóng đẩy đưa lên 
Cả hai tay chỉ mắt nhìn 
Miệng tuôn nước dãi, cùng thèm nên tranh 
Giơ tay vói, một anh định nhặt 
Anh bạn kia cản, giật tay ra 
Nói rằng hai đứa chúng ta 
Ai trông thấy trước mới là được ăn 
- Theo điểm đó, mắt thần chính tớ 
Anh kia rằng: "Mắt tỏ, nhất tôi 
Tôi trông thấy trước hẳn hòi 
Nói sai tôi chịu tội trời chết ngay" 
- Anh trông thấy, tôi đây ngửi thấy 
Giữa lúc này qua đấy một ông 
Cả hai đem việc trình luôn 
Ông này cầm lấy phanh tung con sò 
Ông xơi ruột, còn cho đôi gã 
Hai vỏ sò ông đã xé ra 
Rồi ông lên giọng quan tòa: 
- Cấm không tranh chấp, về nhà cả hai 
Án phí tòa miễn không đòi 

Gẫm xem kiện tụng xưa nay 
Bao nhiêu tiền của vào tay quan tòa 
Còn chi cho kẻ kiện thưa 
Còn chiếc bị rỗng, sao mà không hay

(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét