Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Hoài thượng hỷ hội Lương Xuyên cố nhân - Vi Ứng Vật

淮上喜會梁川故人 

江 漢 曾 為 客 
相 逢 每 醉 還 
浮 雲 一 別 後 
流 水 十 年 間 
歡 笑 情 如 舊 
蕭 疏 鬢 已 斑 
何 因 北 歸 去 
淮 上 對 秋 山

韋 應 物

HOÀI THƯỢNG HỸ HỘI LƯƠNG XUYÊN CỐ NHÂN

Giang Hán tằng vi khách
Tương phùng mỗi túy hoàn 
Phù vân nhất biệt hậu 
Lưu thủy thập niên gian 
Hoan tiếu t́nh như cựu 
Tiêu sơ phát dĩ ban 
Hà nhân bất qui khứ 
Hoài thượng đối thu sang

Vi Ứng Vật

Chú thích :

Hoài: con sông chảy qua các tỉnh An Huy, Giang Tô 
Giang Hán: sông Trường Giang và sông Hán

Dịch nghĩa : 

Thi nhân viết thành một dòng thời gian, từ độ quen nhau ở xứ lạ, xa cách rồi lại gặp nhau, cũng còn ở xứ lạ, mà ảnh hưởng của thời gian đã thấy rõ qua đầu tóc hoa râm, cuối cùng là một tương lai mù mờ, đánh dấu bằng một câu hỏi khó khăn: tại sao còn nấn ná nơi đây ? Đời con người là một chuyến đi dài mà nơi đến nơi đi đều ra vẻ tình cờ hờ hững ... Bởi vì tình cờ hờ hững mà con người mới có thể chuyển được từ trạng thái này sang trạng thái khác theo nhịp thay đổi của cuộc sống ... 

1. Giang Hán từng làm khách tha hương 
2. Mỗi gặp nhau là uống rượu say mới về 
3. Mây trôi sau lần xa cách ấy 
4. Nước chảy đã mười năm qua rồi 
5. Vui vẻ cười đùa tình thân vẫn như xưa 
6. Tiêu điều sơ sát mái tóc đã lốm đốm 
7. Làm sao mà vẫn còn chưa trở về 
8. Trên sông Hoài ngắm núi non trong mùa thu

Dịch thơ : Trần Trọng San

Từng phen Giang Hán quê người
Gặp nhau say ngất bồi hồi bước chân
Biệt ly buổi ấy phù vân
Chảy trôi dòng nước mười năm qua rồi
Tình xưa lại vẫn vui cười
Đầu phơ phất trắng tóc vài sợi thưa
Sao không về lại quê xưa
Mà còn đứng trước núi thu sông Hoài

Dịch thơ : Trần Trọng Kim

Cùng nhau Giang Hán khách xưa
Mỗi khi gặp mặt say sưa mới về
Mây bay phút chốc biệt ly
Nước trôi thấm thoắt chẳng dè mười năm
Vui cười tình cũ khôn cầm
Lơ thơ đầu bạc hoa dâm còn gì
Cớ sao chẳng bỏ về đi
Sông Hoài cảnh thú gần kề non thu

Witter Bynner :

We used to be companions on the Jiang and the Han, 
And as often as we met, we were likely to be tipsỵ 
Since we left one another, floating apart like clouds, 
Ten years have run like water-till at last we join again. 
And we talk again and laugh again just as in earlier days, 
Except that the hair on our heads is tinged now with greỵ 
Why not come along, then, all of us together, 
And face the autumn mountains and sail along the Huaỉ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét