Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Lừa và chó con

Lừa và chó con - L'âne et le petit chien

Ne forçons point notre talent; 
Nous ne ferions rien avec grâce. 
Jamais un lourdaud, quoi qu’il fasse, 
Ne saurait passer pour galant. 
Peu de gens, que le Ciel chérit et gratifie, 
Ont le don d’agréer infus avec la vie. 
C’est un point qu’il leur faut laisser, 
Et ne pas ressembler à l’Âne de la Fable, 
Qui, pour se rendre plus aimable 
Et plus cher à son Maître, alla le caresser. 
"Comment? disait-il en son âme, 
Ce Chien, parce qu’il est mignon, 
Vivra de pair à compagnon 
Avec Monsieur, avec Madame! 
Et j’aurai des coups de bâton! 
Que fait-il? il donne la patte; 
Puis aussitôt il est baisé. 
S’il en faut faire autant afin que l’on me flatte, 
Cela n’est pas bien malaisé." 
Dans cette admirable pensée, 
Voyant son Maître en joie, il s’en vient lourdement, 
Lève une corne toute usée, 
La lui porte au menton fort amoureusement, 
Non sans accompagner pour plus grand ornement 
De son chant gracieux cette action hardie. 
"Oh! oh! quelle caresse, et quelle mélodie! 
Dit le Maître aussitôt. Holà, Martin bâton!" 
Martin bâton accourt; l’Ane change de ton. 
Ainsi finit la Comédie.

(Dựa theo truyện của Esope).

Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh

Tài tự nhiên, xin ai chớ ép 
Gượng nên công có đẹp mẽ gì? 
Mấy đời những đứa ngu si 
Làm ra mặt thiệp nó thì nên duyên 
Ai cũng mến là "thiên chi phó" 
Bẩm sinh ra sẵn có mấy người 
Ai tài thì cũng mặc ai 
Lừa ngu chuyện nọ là bài dạy khôn 
Gã lừa ấy đến hôn ông chủ 
Nghĩ thầy ta há phụ không yêu! 
Chó kia phỏng lớn bao nhiêu 
Ông, bà bữa sớm bữa chiều cho ăn 
Lại có lúc quá thân hôn hít 
Lại có khi quấn quít xoa đầu 
Trò vè phỏng có chi đâu 
Chỉ giơ chiếc vó, gâu gâu một hồi 
Đùa bỡn có thế thôi mà quý 
Còn ta đây động tí thì đòn 
Rầy ta há lại không khôn 
Cũng là như rứa phỏng còn khó chi 
Nhân thấy chủ đang khi đắc ý 
Lừa ta bèn rủ rỉ đến bên 
Móng chân cùn cụt đưa lên 
Vuốt cằm ông chủ mà rên một hồi 
Chủ vội thét: Lừa toi! Quái lạ! 
Đem gậy đây, sửa gã một phen 
Nói rồi cầm gậy đả liền 
Để lừa rối rít như điên như cuồng 
Thế là thôi hết tấn tuồng

(Nguồn: Ngụ ngôn La Phông Ten/ NXB Văn học, 1996)

Bản dịch : Nguyễn Đình và Huỳnh Lý

Tài ít chớ xít ra nhiều 
Không chút yêu kiều 
Lại vô duyên tệ 
Rù rờ khệ nệ 
Dù cố làm duyên 
Cũng chẳng trở nên 
Con người duyên dáng 
Kẻ tốt số mạng 
Trời phú biệt tài 
Khiến cho mọi người 
Gặp là thích thú. 
Duyên kia mặc họ 
Chớ bắt chước Lừa! 
Lừa kia muốn được chủ ưa 
Vuốt ve chủ để được đùa được nuông 
Nó nghĩ: bởi Cún dễ thương 
Nên ông bà đãi ngang hàng ngang vai 
Còn ta, gậy cứ phang hoài! 
Cún đưa một cẳng là người ôm hôn 
Làm theo Cún, thật giản đơn 
Để người cũng nựng, cũng tôn, ẵm bồng... 
Ý đẹp trong đầu nấu nung 
Thì vừa thấy chủ nhân ông tươi cười 
Nặng nề Lừa xán lại người 
Đưa móng mòn nhẵn nhui nhui vào cằm 
Để thêm tình tứ thâm trầm 
Hét lên, đệm khúc giai âm họ Lừa 
Chủ: "Ồ! ve vuốt thú chưa? 
Lại thêm hát nữa, êm tai lạ đời! 
Gậy đâu?" 
Gậy múa tức thời 
Lừa liền đổi điệu. Kịch vui hạ màn

(Nguồn: Ngụ ngôn chọn lọc La Fontaine, NXB Văn học, 1985)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét