Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Người làm vườn và ngài lãnh chúa

Người làm vườn và ngài lãnh chúa - Le jardinier et son seigneur

Un amateur de jardinage, 
Demi-bourgeois, demi-manant, 
Possédait en certain village 
Un jardin assez propre, et le clos attenant. 
Il avait de plant vif fermé cette étendue. 
Là croissait à plaisir l’oseille et la laitue, 
De quoi faire à Margot pour sa fête un bouquet, 
Peu de jasmin d’Espagne, et force serpolet. 
Cette félicité par un lièvre troublée 
Fit qu’au seigneur du bourg notre homme se plaignit : 
« Ce maudit animal vient prendre sa goulée 
Soir et matin, dit-il, et des pièges se rit ; 
Les pierres, les bâtons y perdent leur crédit : 
Il est sorcier, je crois. ─ Sorcier ? je l’en défie, 
Repartit le seigneur : fut-il diable, Miraut, 
En dépit de ses tours, l’attrapera bientôt. 
Je vous en déferai, bon homme, sur ma vie. 
— Et quand ? ─ Et dès demain, sans tarder plus longtemps. » 
La partie ainsi faite, il vient avec ses gens. 
« Cà, déjeunons, dit-il : vos poulets sont-ils tendres ? 
La fille du logis, qu’on vous voie, approchez. 
Quand la marierons-nous, quand aurons-nous des gendres ? 
Bon homme, c’est ce coup qu’il faut ; vous m’entendez, 
Qu’il faut fouiller à l’escarcelle. » 
Disant ces mots, il fait connaissance avec elle, 
Auprès de lui la fait asseoir, 
Prend une main, un bras, lève un coin du mouchoir, 
Toutes sottises dont la belle 
Se défend avec grand respect ; 
Tant qu’au père la fin cela devient suspect. 
Cependant on fricasse, on se rue en cuisine : 
« De quand sont vos jambons ? Ils ont fort bonne mine. 
— Monsieur, ils sont à vous. ─ Vraiment, dit le Seigneur, 
Je les reçois, et de bon cœur. » 
Il déjeune très bien ; aussi fait sa famille, 
Chiens, chevaux, et valets, tous gens bien endentés ; 
Il commande chez l’hôte, y prend des libertés, 
Boit son vin, caresse sa fille. 
L’embarras des chasseurs succède au déjeuné. 
Chacun s’anime et se prépare : 
Les trompes et les cors font un tel tintamarre 
Que le bon homme est étonné. 
Le pis fut que l’on mit en piteux équipage 
Le pauvre potager : adieu planches, carreaux ; 
Adieu chicorée et poireaux ; 
Adieu de quoi mettre au potage. 
Le lièvre était gîté dessous un maître chou, 
On le quête, on le lance : il s’enfuit par un trou, 
Non pas trou, mais trouée, horrible et large plaie 
Que l’on fit à la pauvre haie 
Par ordre du seigneur ; car il eût été mal 
Qu’on n’eût pu du jardin sortir tout à cheval. 
Le bon homme disait : « Ce sont là jeux de prince. » 
Mais on le laissait dire ; et les chiens et les gens 
Firent plus de dégâts en une heure de temps 
Que n’en auraient fait en cent ans 
Tous les lièvres de la province. 
Petits princes, videz vos débats entre vous ; 
De recourir aux rois vous seriez de grands fous. 
Il ne les faut jamais engager dans vos guerres, 
Ni les faire entrer sur vos terres.

Bản dịch : Lê Trọng Bổng

Một người nửa tỉnh nửa quê 
Có mảnh vườn nhỏ mải mê vun trồng 
Bác ta cũng đã rào xong 
Khu đất bên cạnh kín bưng cây cành 
Chút chít, rau diếp lên xanh 
Khá nhiều rau húng, vài nhành nhài thơm 
Hoa đây đầy cả một ôm 
Tặng nàng sinh nhật thì còn gì hơn 
Nhưng rồi một chú thỏ rừng 
Bỗng dưng làm bác phiền lòng ngày đêm 
Tìm ngay lãnh chúa trong miền 
Than van về kẻ gây nên chuyện này 
"Con vật chết tiệt tới đây 
Gặm nhấm phá phách bầy hầy vườn tôi 
Bẫy giăng đá ném nó cười 
Gậy vụt liên hồi nó chẳng hề chi 
Nó là phù thuỷ có khi" 
"Ta thách đó, phù thuỷ gì con ranh 
Cho dù là quỷ hiện hình 
Gian ngoan cũng phải nộp mình cho mau 
Ta nói có trước có sau 
Chú mày yên trí!" "Hôm nao thưa Ngài?" 
"Không lần lữa, ngay ngày mai" 
Thế là ngài đến, quân ngài theo chân 
"Nào chúng mình hãy điểm tâm 
Gà tơ anh đó thịt hầm mềm không?" 
Con anh bao giờ gả chồng 
Lại đây cô gái, biết không chú mày 
Cái điều cốt tử là đây: 
Nhắm hầu bao lục lọi ngay bây giờ" 
Dứt câu lãnh chúa ỡm ờ 
Bắt quen cô gái, mời cô cùng ngồi 
Nắm tay ôm khuỷu đôi hồi 
Mùi-xoa gập chéo lại rồi đưa lên 
Giở trò thô bỉ liền liền 
Khẽ khàng cô gái né mình sợ uy 
Người cha rồi cũng sinh nghi 
Ngài lãnh chúa đang làm gì con ông 
Gia nhân dưới bếp rùng rùng 
Ăn nhậu phá phách lung tung quá trời 
"Giăm bông đẹp thiệt đi thôi 
Bác ướp lâu chóng?" "Xin mời quý ông" 
"Thật ư? Ta rất bằng lòng" 
Ngài lại đánh chén vui cùng gia nhân 
Vui cùng những đứa lắm răng 
Chó, ngựa, đầy tớ, phàm ăn một bầy 
Nhà người ngài chỉ huy thay 
Tự do ngài thấy gì hay thì mần 
Nốc rượu của chủ đã đành 
Vuốt ve co ổng, ngài thành chủ nhân 
Sau bao nhiêu chuyện lần khân 
Bọn người mới tính việc săn thỏ rừng 
Om sòm náo động khác thường 
Tù và lớn nhỏ cả vùng rộn vang 
Chủ nhà xiết nỗi bàng hoàng 
Tai hoạ lớn nhất: tan hoang mảnh vườn 
Đến diếp tỏi cũng chẳng còn 
Vĩnh biệt nồi xúp thơm ngon thường ngày 
Thỏ rừng làm hang tới đây 
Chân cây cải bắp lớn tày vòng tay 
Bị dồn đuổi, thỏ chạy ngay 
Qua lỗ toang hoác ngựa ngài phóng sang 
(Tuân theo mệnh lệnh ngài ban 
Gia nhân đã khoét thủng hàng rào xanh 
Trông như vết chém khó lành 
Để ngài cưỡi ngựa đình huỳnh phi qua) 
Bác kia mặc sức kêu ca: 
"Đây là áp chế, đây là dã man 
Trò chơi của lũ bạo tàn" 
Chó, người, cả lũ hoàn toàn làm ngơ 
Chúng phá phách có một giờ 
Mà hơn triệu thỏ giở trò trăm năm 

Các ông hoàng nhỏ ngẫm xem 
Hãy ngừng tranh chấp cho êm mọi đàng 
Nhờ vua là chuyện điên khùng 
Đánh nhau chớ để họ cùng tham gia 
Cũng đừng rước họ vào nhà

0 nhận xét:

Đăng nhận xét