Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Người chăn cừu và nhà vua

Người chăn cừu và nhà vua - Le Berger et le Roi

Deux démons à leur gré partagent notre vie, 
Et de son patrimoine ont chassé la raison. 
Je ne vois point de coeur qui ne leur sacrifie. 
Si vous me demandez leur état et leur nom, 
J'appelle l'un Amour, et l'autre Ambition. 
Cette dernière étend le plus loin son empire; 
Car même elle entre dans l'amour. 
Je le ferais bien voir; mais mon but est de dire 
Comme un Roi fit venir un Berger à sa Cour. 
Le conte est du bon temps, non du siècle où nous sommes. 
Ce Roi vit un troupeau qui couvrait tous les champs, 
Bien broutant, en bon corps, rapportant tous les ans, 
Grâce aux soins du Berger, de très notables sommes. 
Le Berger plut au Roi par ces soins diligents. 
Tu mérites, dit-il, d'être Pasteur de gens; 
Laisse là tes moutons, viens conduire des hommes. 
Je te fais Juge Souverain. 
Voilà notre Berger la balance à la main. 
Quoiqu'il n'eût guère vu d'autres gens qu'un Hermite, 
Son troupeau, ses mâtins, le loup, et puis c'est tout, 
Il avait du bon sens; le reste vient ensuite. 
Bref, il en vint fort bien à bout. 
L'Hermite son voisin accourut pour lui dire: 
Veillé-je? et n'est-ce point un songe que je vois? 
Vous favori! vous grand! Défiez-vous des Rois: 
Leur faveur est glissante, on s'y trompe; et le pire 
C'est qu'il en coûte cher; de pareilles erreurs 
Ne produisent jamais que d'illustres malheurs. 
Vous ne connaissez pas l'attrait qui vous engage. 
Je vous parle en ami. Craignez tout. L'autre rit, 
Et notre Hermite poursuivit: 
Voyez combien déjà la cour vous rend peu sage. 
Je crois voir cet Aveugle à qui dans un voyage 
Un serpent engourdi de froid 
Vint s'offrir sous la main: il le prit pour un fouet. 
Le sien s'était perdu, tombant de sa ceinture. 
Il rendait grâce au Ciel de l'heureuse aventure, 
Quand un passant cria: Que tenez-vous, ô Dieux! 
Jetez cet animal traître et pernicieux, 
Ce Serpent. - C'est un fouet. - C'est un Serpent, vous dis-je. 
A me tant tourmenter quel intérêt m'oblige? 
Prétendez-vous garder ce trésor? - Pourquoi non? 
Mon fouet était usé; j'en retrouve un fort bon; 
Vous n'en parlez que par envie. 
L'aveugle enfin ne le crut pas; 
Il en perdit bientôt la vie. 
L'animal dégourdi piqua son homme au bras. 
Quant à vous, j'ose vous prédire 
Qu'il vous arrivera quelque chose de pire. 
- Eh! que me saurait-il arriver que la mort? 
- Mille dégoûts viendront, dit le Prophète Hermite. 
Il en vint en effet; l'Hermite n'eut pas tort. 
Mainte peste de Cour fit tant, par maint ressort, 
Que la candeur du Juge, ainsi que son mérite, 
Furent suspects au Prince. On cabale, on suscite 
Accusateurs, et gens grevés par ses arrêts. 
De nos biens, dirent-ils, il s'est fait un Palais. 
Le Prince voulut voir ces richesses immenses; 
Il ne trouva partout que médiocrité, 
Louanges du désert et de la pauvreté; 
C'étaient là ses magnificences. 
Son fait, dit-on, consiste en des pierres de prix. 
Un grand coffre en est plein, fermé de dix serrures. 
Lui-même ouvrit ce coffre, et rendit bien surpris 
Tous les machineurs d'impostures. 
Le coffre étant ouvert, on y vit des lambeaux, 
L'habit d'un gardeur de troupeaux, 
Petit chapeau, jupon, panetière, houlette, 
Et, je pense, aussi sa musette. 
Doux trésors, ce dit-il, chers gages, qui jamais 
N'attirâtes sur vous l'envie et le mensonge, 
Je vous reprends; sortons de ces riches Palais 
Comme l'on sortirait d'un songe. 
Sire, pardonnez-moi cette exclamation. 
J'avais prévu ma chute en montant sur le faîte. 
Je m'y suis trop complu; mais qui n'a dans la tête 
Un petit grain d'ambition?

Bản dịch : Nguyễn Trinh Vực

Trong đời ta có hai con quỷ 
Thay phiên nhau ngự trị lòng Người 
Chúng xua Lẽ phải ra ngoài 
Không ai thoát khỏi tay hai quỷ này? 
Có người hỏi: tên hai con quỷ? 
Em: ái tình; cô chị: tham lam! 
Cô này vì có tính tham 
Nên thường kiếm cớ lấn xâm Ái tình! 

Chuyện ngày xưa: bên thành Tây Trúc 
Có một chàng Du mục chăn cừu 
Đàn chiên mỗi tháng một nhiều 
Con nào con ấy, béo đều no nê! 
Dáng sạch sẽ, đi về trật tự 
Lãi hàng năm dự trữ khá cao! 
Vua cho đòi gã chăn cừu 
Rằng: "Anh xứng đáng vào triều giúp ta 
Phong anh làm quốc gia Thượng thẩm 
Nghề Chăn dân cũng lắm công phu 
Nhưng anh mưu trí cần cù 
Sẽ quen công việc, không lo ngại gì!" 
Từ biệt cừu, ra đi nhậm chức 
Tay cầm cân nảy mực công bình 
Bấy lâu ngoài chó, chiên lành 
Anh quen một vị Tu hành xuất gia 
Nhà Tu hành chạy qua góp ý: 
Sự thật sao? Mộng mị đó sao? 
Bỗng dưng chức trọng quyền cao 
Ngày nay anh đứng dầu Triều giúp Vua 
Phải cảnh giác: đắn đo sau trước 
Diều lên cao: sợ đứt dây lèo 
Đề phòng khi rớt hiểm nghèo 
Thạch Sùng, Vương Khải sớm chiều trắng tay! 
Ngày nay thế, ngày mai cũng thế 
Hãy coi chừng những kẻ ghen ăn! 
Chăn chiên nghe nói cười gằn: 
Tu hành tiếp: "Tôi phân vân nói nhiều! 
Nhưng với bạn mến yêu, nói tuốt 
Anh nghe tôi kể nốt chuyện này: 
Ông Mù đi đụng gốc cây 
Đánh rơi mất gậy, hai tay lần mò 
Sờ phải rắn chết co vì rét 
Tưởng khúc dây gấc chết vừa rơi 
Ông Mù vội cám ơn Trời 
Người qua đường thét: "Ông ơi, cầm gì? 
Bỏ ngay ra kẻo nguy với nó 
Ai lại cầm Rắn Hổ trong tay?" 
- Ta rơi gậy, được roi này! 
- Ông cứ cầm Rắn, chết ngay bây giờ! 
Mù ngoan cố vẫn chưa bỏ Rắn 
Tưởng người ra trêu hắn đùa vui 
Hổ mang hết cóng, sống rồi 
Nó tiêm một phát, thiệt đời Thong manh 
Tôi báo trước để anh liệu trước 
Càng lên cao, lúc trượt càng đau 
- Nhưng đâm lao, phải theo lao 
Rồi ra số phận làm sao thì làm! 

Tay anh trót nhúng chàm là dại 
Bon nịnh thần đồn đại ong ve: 
"Nào quan Thượng thẩm kéo bè 
Coi thường công lí, nể vì người thân!" 
Vua nghe nói phân vân, nghi hoặc 
Chúng bồi thêm: "Nói chắc việc này 
Một toà biệt thự mới xây 
Ba tầng lộng lẫy, trưng bày xa hoa! 
Vua thân hành điều tra việc ấy 
Xong mắt ngài chẳng thấy gì hơn? 
Gia tư vẫn thấy bần hàn 
Vẫn đời Du mục lang thang chiếc lều! 
Họ mật báo: "Trong nhiều hòm kín 
Đầy vàng mười, bạc nén, ngọc trai!" 
Nhà Vua mở hết hòm coi 
Vài quần áo rách, chiếc tơi chăn cừu! 
Cái mũ lá, ống thiều, ống sáo 
Một đôi giày "hài xảo" tự may! 
Của tôi chỉ có thế này: 
Là vật bảo đảm lòng ngay Chăn cừu! 
Ai ghen ghét nói điều vu cáo 
Cũng hết tài điên đảo trắng đen! 
Tôi xin về với đàn chiên 
Ra khỏi Cung điện, Chính quyền, Giàu sang! 
Tỉnh giấc mộng kê vàng là sướng 
Mong nhà Vua đại lượng sét soi: 
Tự nhiên bay bổng lên trời 
Tôi đã thấy trước sẽ rơi có ngày! 
Và giấc mộng ngày nay cũng vậy 
Bởi lòng tôi còn mảy may tham! 
Cho nên tay đã nhúng chàm: 
Từ nay Du mục xin cam Chăn cừu

(Nguồn: Thơ ngụ ngôn La Fontaine (tập hai), NXB Giáo dục, 2003)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét