山 石
山 石 犖 确 行 徑 微
黃 昏 到 寺 蝙 蝠 飛
升 堂 坐 階 新 雨 足
芭 蕉 葉 大 梔 子 肥
僧 言 古 壁 佛 畫 好
以 火 來 照 所 見 稀
鋪 床 拂 席 置 羹 飯
疏 糲 亦 足 飽 我 飢
夜 深 靜 臥 百 蟲 絕
清 月 出 嶺 光 入 扉
天 明 獨 去 無 道 路
出 入 高 下 窮 煙 霏
山 紅 澗 碧 紛 爛 漫
時 見 松 櫪 皆 十 圍
當 流 赤 足 蹋 澗 石
水 聲 激 激 風 吹 衣
人 生 如 此 自 可 樂
豈 必 局 束 為 人 鞿
嗟 哉 吾 黨 二 三 子
安 得 至 老 不 更 歸
韓 愈
SƠN THẠCH
Sơn thạch lạc xác hành kính vi
Hoàng hôn đáo tự biển bức phi
Thăng đường toạ giai tân vũ túc
Ba tiêu diệp đại chi tử phì
Tăng ngôn cổ bích phật hoạ hiếu
Dĩ hoả lai chiếu sở kiến hi
Phô sàng phất tịch trí khương phạn
Sơ lệ diệc túc bão ngã cơ
Dạ thâm tĩnh ngoạ bách trùng tuyệt
Thanh nguyệt xuất lĩnh quang nhập phi
Thiên minh độc khứ vô đạo lộ
Xuất nhập cao hạ cùng yên phi
Sơn hồng giản bích phân lan mạn
Thời kiến tùng lịch giai thập vi
Đương lưu xích túc đạp giản thạch
Thuỷ thanh kích kích phong xuy y
Nhân sanh như thử tự khả lạc
Khởi tất cục thúc vi nhân cơ
Ta tai ngô đảng nhị tam tử
An đắc chí lão bất canh qui
Hàn Dũ
Dịch nghĩa :
Đá núi
Đá núi gồ ghề, đường đi nhỏ hẹp;
đến chùa vào lúc xế chiều, dơi bay [về tổ].
Tới ngồi trên thềm, mưa đầu mùa vừa tạnh;
lá chuối lớn, hột cây dành dành béo.
Sư bảo có bức tranh Phật cổ đẹp treo trên vách;
đem đèn lại xem thì thấy không được bao nhiêu.
[Sư] chỉ giường nằm, phủi chiếu, dọn cháo ăn;
cháo gạo lớn sơ sài cũng đủ làm ta no bụng đói.
Đêm đã khuya, ngủ yên, côn trùng im bặt;
trăng ló khỏi đỉnh núi chiếu ánh sáng qua cửa.
Trời sáng, một mình ra đi, không theo đường [có sẵn];
vào ra, lên xuống trong sương khói thấp.
Núi hồng, suối biếc sáng tưng bừng;
có lúc thấy cây thông cây lịch vây quanh.
Chính vào lúc đang đi, chân trần đạp trên đá suối;
tai nghe tiếng nước róc rách, gió mát luồn trong áo.
Ta thấy kiếp người được như thế này là vui sướng rồi;
há chẳng đang bị những trói buộc bởi cơm áo sao?
Thương thay cho hai ba người trong bọn ta;
cứ an vui [bị trói buộc] cho đến hết đời, không biết quy ẩn.
Dịch thơ : Viên Thu - Nguyễn Minh
Đá núi
Đá núi nhấp nhô, đường hẹp thay,
Đến chùa trời xế, bóng dơi bay.
Ngồi thềm lúc tạnh cơn mưa sớm,
Lá chuối to, dành lắm hạt dày.
Tranh Phật theo sư đẹp thế nào,
Soi đèn chẳng thấy được là bao.
Chỉ giường, giũ chiếu mời ăn uống,
Cháo gạo sơ sài, no phổng phao.
Khuya ngủ yên, trùng dế cũng ngơi,
Trăng treo đầu núi chiếu song lơi.
Sáng trời cất bước phiêu diêu khắp,
Lên xuống, ra vào giữa khói mây.
Suối biếc núi hồng sao rạng rỡ,
Thấy thông cùng lịch cứ quanh vây.
Chân trần đạp đá qua khe suối,
Tiếng nước reo, lồng áo gió bay.
Một kiếp thế này sướng biết bao,
Chẳng không ràng buộc áo cơm sao ?
Thương thay vài bạn hoài an phận,
Đến cuối đời nhàn ẩn được đâu !
Dịch thơ : Nguyễn Phước Hậu
Đá núi gồ ghề , đường hẹp lối
Về đến chùa chiều tối đám dơi bay
Ngồi trên thềm vừa tạnh cơn mưa dai
Lá chuối lớn, hột cây dành dành béo.
Tranh Phật cổ treo tường, sư bảo
Đem đèn gần xem chẳng thấy được bao
Trải chiếu giường, phủi bụi, dọn cháo rau
Cháo gạo nhạt cũng làm ta no đủ.
Khuya khoắc côn trùng im, an giấc ngủ.
Trăng thanh nhô đĩnh núi chiếu qua song
Một mình đi, không lối, dưới trời trong
lên xuống, vào ra, sương khói thấp
Sáng lung linh, suối đầy ấp, non hồng
thấy vây quanh cây lịch, cây thông
Theo dòng nước chân trần đạp đá suối
Nước róc rách, áo lồng gió thổi
Một kiếp người như thế tự đủ vui
há chẳng lo cơm áo trói phận người?
Ta thương xót hai ba người trong bọn
bằng lòng già, chẳng chọn ẩn thân.
Witter Bynner :
Rough were the mountain-stones, and the path very narrow;
And when I reached the temple, bats were in the dusk.
I climbed to the hall, sat on the steps, and drank the rain-washed air
Among the round gardenia-pods and huge bananaleaves.
On the old wall, said the priest, were Buđhas finely painted,
And he brought a light and showed me, and I called them wonderful
He spread the bed, dusted the mats, and made my supper ready,
And, though the food was coarse, it satisfied my hunger.
At midnight, while I lay there not hearing even an insect,
The mountain moon with her pure light entered my door....
At dawn I left the mountain and, alone, lost my way:
In and out, up and down, while a heavy mist
Made brook and mountain green and purple, brightening everything.
I am passing sometimes pines and oaks, which ten men could not girdle,
I am treading pebbles barefoot in swift-running water --
Its ripples purify my ear, while a soft wind blows my garments....
These are the things which, in themselves, make life happỵ
Why should we be hemmed about and hampered with peoplẻ
O chosen pupils, far behind me in my own country,
What if I spent my old age here and never went back homẻ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét