Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Sư tử và muỗi mắt

Sư tử và muỗi mắt - Le lion et le moucheron

Va-t'en, chétif Insecte, excrément de la terre 
C'est en ces mots que le Lion 
Parlait un jour au Moucheron. 
L'autre lui déclara la guerre. 
Penses-tu, lui dit-il, que ton titre de Roi 
Me fasse peur ni me soucie? 
Un Bœuf est plus puissant que toi, 
Je le mène à ma fantaisie. 
À peine il achevait ces mots 
Que lui-même il sonna la charge, 
Fut le Trompette et le Héros. 
Dans l'abord il se met au large, 
Puis prend son temps, fond sur le cou 
Du Lion, qu'il rend presque fou. 
Le Quadrupède écume, et son œil étincelle; 
Il rugit, on se cache, on tremble à l'environ; 
Et cette alarme universelle 
Est l'ouvrage d'un Moucheron. 
Un avorton de Mouche en cent lieux le harcelle, 
Tantôt pique l'échine, et tantôt le museau, 
Tantôt entre au fond du naseau. 
La rage alors se trouve à son faîte montée. 
L'invisible ennemi triomphe, et rit de voir 
Qu'il n'est griffe ni dent en la bête irritée 
Qui de la mettre en sang ne fasse son devoir. 
Le malheureux Lion se déchire lui-même, 
Fait résonner sa queue à l'entour de ses flancs, 
Bat l'air qui n'en peut mais, et sa fureur extrême 
Le fatigue, l'abat; le voilà sur les dents. 
L'Insecte du combat se retire avec gloire: 
Comme il sonna la charge, il sonne la victoire, 
Va partout l'annoncer, et rencontre en chemin 
L'embuscade d'une Araignée: 
Il y rencontre aussi sa fin. 

Quelle chose par là nous peut être enseignée? 
J'en vois deux, dont l'une est qu'entre nos ennemis 
Les plus à craindre sont souvent les plus petits; 
L'autre, qu'aux grands périls tel a pu se soustraire, 
Qui périt pour la moindre affaire.

Bản dịch : Nguyễn Đình

Sư tử một hôm chửi Muỗi mắt: 
- Cút đi! Đồ bọ oắt thối tha! 
Tức thì Muỗi mắt nhà ta 
Cùng Sư tuyên chiến: "A! A! Thằng này! 
Mày chớ tưởng mày là vua chúa 
Thì tao đây khiếp sợ, nể vì! 
Bò to gấp mấy mày kia 
Mà tao cũng cứ dắt đi tùy lòng!" 
Nói vừa dứt, Muỗi xông ra trận 
Rúc còi lên quyết tấn công liền 
Vừa lính chiến, vừa lính kèn 
Thọat tiên Muỗi phóng cao lên lấy đà 
Rồi dựa thế, Muỗi sà xuống gáy 
Đốt cho Sư giẫy nẩy phát điên 
Mép sùi, mắt quắc, gầm lên 
Cả miền trốn chạy, cả miền sợ run 
Cơn khủng khiếp bao trùm thế giới 
Chính kỳ công của Muỗi tí hon 
Gan liền con Muỗi oắt con 
Nhè Sư đánh dập đánh dồn trăm nơi 
Khi đốt gáy, khi chơi đúng mõm 
Nhè mũi Sư chui lỏn tận cùng 
Khiến cho Sư tử phát khùng 
Cơn điên đã nổi đến cung tam bành 
Kẻ địch thủ vô hình thắng thế 
Được thể càng đắc ý cười to 
Cười nanh, cười vuốt Sư rồ 
Vật mình bật máu nên trò gì đâu! 
Sư tử khốn cào đầu, cấu đít 
Đuôi vù vù quất tít quanh hông 
Đập không khí quẫy lung tung 
Càng vùng càng vẫy càng không nước gì! 
Cơn lục tặc cực kỳ hung dữ 
Càng khiến cho Sư tử nhừ xương 
Sư ta mệt lử, nằm đườn 
Muỗi ta bãi chiến, vinh quang ra về 
Kèn xung kích trước nghe vang dội 
Khúc khải hoàn giờ lại dội vang 
Loan tin chiến thắng bốn phương 
Nửa đường lưới nhện lại vương vào tròng 
Thế là đời Muỗi cũng tong 

Chuyện này ngụ ý gì không? 
Theo tôi, bài học ngụ trong hai điều: 
Một là bé hạt tiêu địch thủ 
Thường vẫn là đáng sợ hơn to 
Hai là không chết biển hồ 
Lại hay chết đuối lơ ngơ ao tù

Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh

Sư-tử một hôm mắng con Muỗi: 
- Bước đi đồ hôi thối nhỏ nhen! 
Muỗi ta đâu có chịu hèn 
Tức cùng Sư tử trao liền chiến thư 
- Mi chớ tưởng vua mà ta sợ 
Đừng làm cao, mi chớ hợm đời 
Con bò to gấp mấy ngươi 
Ta còn kéo nổi như chơi đi cùng 
Nói vừa đoạn Muỗi xông lên trước 
Rúc tù và, rồi vượt trận tiền 
Vừa làm tướng, vừa thổi kèn 
Trước còn bay vọt lên trên tít mù 
Sau nhào xuống, nhảy xô vào cổ 
Sư tử ta xấu hổ phát điên 
Mép sùi bọt, mắt quắc lên 
Miệng gầm, chân nhảy, sợ rên một vùng 
Việc kinh hãi khắp trong thế giới 
Ai hay đâu bởi cái Muỗi con 
Đuổi Sư khắp núi cùng non 
Khi thì đốt gáy, lúc bon cắn đầu 
Khi bay lọt vào đâu lỗ mũi 
Sư tử ta hậm hụi phát khùng 
Ngụy ranh quay cổ lại trông 
Thấy nanh cùng vuốt cũng không làm gì 
Muỗi nhoét miệng cười khì mấy tiếng 
Sư tức mình lại nghiến hàm răng 
Đuôi thì ngoe nguẩy vung văng 
Mà ra phải chịu một thằng Muỗi ranh 
Anh giận lắm thì anh thêm nhọc 
Cậy hùng cường làm cóc gì tôi! 
Muỗi ta thắng trận phản hồi 
Khải hoàn một trận vang trời vo vo 
Chạy cùng xứ báo cho chúng biết 
Mạng nhện đâu lại kết ngang đường 
Muỗi ta vướng phải ai thương 

Ta nên lấy chuyện làm gương hai điều: 
Cuộc tranh cạnh có nhiều thù nghịch 
Kẻ nhỏ thường nên kệch kẻ to 
Nhiều khi việc lớn chẳng lo 
Mà ra chút việc nhỏ nhò chẳng xong

(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)

Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện

Sư bảo Ruồi: "Mày đừng lượn rối 
Cút xa đồ hôi thối nhỏ nhen!" 
Ruồi con vội tuyên chiến liền: 
- Chúa rừng đừng tưởng tao kiêng sợ mày 
Thằng bò mộng lớn thay vóc ấy 
Tao lôi dài, mày thấy hay không? 
Nói xong Ruồi nổi kèn đồng 
Vo ve quân thúc xung phong đánh liền 
Tiến rồi lui trận tiền biến hóa 
Thọc chính hầu của gã hùng sư 
Khiến Sư nổi đóa gầm gừ 
Miệng sùi bọt trắng, mắt như lửa hồng 
Khắp bốn phương hoảng run ghê sợ 
Người chạy đây, chạy đó ẩn mình 
Đó là thành tích Ruồi ranh 
Nó còn chích mũi, chích chân, chích mình 
Thấy vuốt, móng, nha, nanh Sư dữ 
Chẳng làm cho mình sợ nỗi gì 
Ruồi thêm đắc ý cười khì 
Đuôi kia quất vẫy làm gì được nhau 
Càng quất lắm càng đau xác lắm 
Sư quỵ nhào cũng chính vì đuôi 
Thu quân thắng trận rút lui 
Ruồi bay khắp chốn khắp nơi khoe tài 
Mắc phục kích nhện gài gần đó 
Kết liễu đời Ruồi nhỏ vo ve 

Chuyện trên vừa ngẫm vừa nghe 
Hai điều chuyện ấy dạy ta đề phòng 
Kẻ thù nhỏ nhưng thường nguy đấy 
Thoát nạn to đừng lấy làm mừng

(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét