塞 下 曲
飲 馬 渡 秋 水
水 寒 風 似 刀
平 沙 日 未 沒
黯 黯 見 臨 洮
昔 日 長 城 戰
咸 言 意 氣 高
黃 塵 足 今 古
白 骨 亂 蓬 蒿
王 昌 齡
TÁI HẠ KHÚC
Ẩm mã độ thu thuỷ
Thuỷ hàn phong tự đao
Bình sa nhật vị một
Ám ám kiến âm thao
Tích nhật trường thành chiến
Hàm ngôn ý khí cao
Hoàng trần túc kim cổ
Bạch cốt loạn bồng cao
Vương Xương Linh
Chú thích :
Lâm Thao: bây giờ là huyện Dân tỉnh Cam Túc. Đời Tần Mông Diểm đắp Trường thành bắt đầu từ đây
Dịch nghĩa :
Mùa thu ở biên tái, hoàng hôn, mặt trời sắp lặn, nhìn qua Lâm Thao nơi trường thành bắt đầu xây nên, thi nhân nhớ đến cảnh chiến trường, ai ai cũng cho là anh hùng hào kiệt, nhưng đổi lấy một ống kính xa hơn, từ xưa cho đến bây giờ, thì ai ai cũng thành cát bụi lẫn lộn với cây cỏ.
1. Cho ngựa uống nước, rồi vượt qua dòng sông vào mùa thu
2. Nước lạnh, gió như dao cắt
3. Trên bãi cát bằng phẳng, mặt trời còn chưa lặn xuống hết
4. Thấy lờ mờ Lâm Thao ở xa xa
5. Ngày xưa trận đánh ở trường thành
6. Ai cũng nói hào khí cao ngất trời
7. Nhìn đám bụi vàng bao hết những gì từ xưa đến giờ
8. Xương trắng nằm ngỗn ngang bữa bãi trong cỏ cây
Dịch thơ : Trần Trọng Kim
Cho ngựa uống nước thu ở bến
Nước lạnh lùng gió bén như đao
Mặt bằng bãi cát bóng chiều
Nẻo xa trông thấy Lâm Thao mập mờ
Trận trường thành phất cờ ngày nọ
Ý khí cao đâu có nhường ai
Bụi hồng trần đủ xưa nay
Xương khô lẫn với cỏ cây đã nhiều
Dịch thơ : Trần Trọng San
Dừng bên sông thu cho ngựa uống
Vượt dòng nước lạnh gió như đao
Bãi phẳng mặt trời còn chửa lặn
Mịt mờ trông thấy đất Lâm Thao
Ngày trước trường thành vang chiến trận
Mọi người đều nói khí dâng cao
Bụi vàng đã ngập tràn thiên cổ
Tơi bời xương trắng cỏ bồng cao
Dịch thơ : Nguyễn Bích Ngô
Nước thu ngựa lội uống
Nước buốt gió như đao
Bóng tà trên bãi cát
Thấp thoáng thấy Lâm Thao
Trận trường thành ngày trước
Đều khoe ý khí cao
Bụi vàng đủ kim cổ
Xương tàn trắng cói lau
Witter Bynner :
Drink, my horse, while we cross the autumn water!-
The stream is cold and the wind like a sword,
As we watch against the sunset on the sandy plain,
Far, far away, shadowy Lingtaọ
Old battles, waged by those long walls,
Once were proud on all men's tongues.
But antiquity now is a yellow dust,
Confusing in the grasses its ruins and white bones.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét