贈 闕 下 裴 舍 人
二 月 黃 鸝 飛 上 林
春 城 紫 禁 曉 陰 陰
長 樂 鐘 聲 花 外 盡
龍 池 柳 色 雨 中 深
陽 和 不 散 窮 途 恨
霄 漢 長 懷 捧 日 心
獻 賦 十 年 猶 未 遇
羞 將 白 髮 對 華 簪
錢 起
TẶNG KHUYẾT HẠ BÙI XÁ NHÂN
Nhị nguyệt hoàng ly phi thượng lâm
Xuân thành tử cấm hiểu âm âm
Trường lạc chung thanh hoa ngoại tận
Long trì liễu sắc vũ trung thâm
Dương hoà bất tán cùng đồ hận
Tiêu hán trường hoài bổng nhật tâm
Hiến phú thập niên do vị ngộ
Tu tướng bạch phát đối hoa trâm
Tiền Khởi
Chú thích :
Thượng lâm: tên vườn, chu vi ba trăm dặm, phía tây huyện Trường an, Thiểm Tây, là vườn thượng uyển của đế vương
Tử cấm: là Tử cấm thành, cung điện của vua
Trường lạc: tên cung điện
Long trì: Đường Minh Hoàng hồi còn tước vương, chỗ ở tại phường Long Khánh, nhà có giếng, đầy thành ao, thời Trung Tông mấy lần hiện rồng mây, về sau xưng là Long trì
Dương hòa: chỉ ánh sáng mặt trời, ám chỉ quân vương
Tiêu hán: Vân tiêu Hà Hán
Phủng nhật tâm: tấm lòng trung quân
Dịch nghĩa :
Khổng tử từng nói: Thiên hạ hữu đạo, không sĩ được, hổ thẹn nhĩ; Chính là vì đạo tự mình mà ra; Vua không yêu mến là vì mình không có tài, còn biết nói gì hơn ngoài hổ thẹn cho cái tài không cao lắm của mình ... Bốn câu đầu tả cảnh sắc trong cung, đối chiếu với tâm tình của thi nhân ở bên ngoài ...
Tháng hai chim hoàng oanh bay lên cây vườn thượng uyển
Xuân trong thành tử cấm, trời mới sáng còn âm u
Tiếng chuông trong cung Trường Lạc, hoa bên ngoài đã tàn hết
Màu sắc của liễu bên ao Long trì trong cơn mưa càng đậm thêm màu
Ánh sáng ấm áp của mặt trời không làm tiêu tan nỗi hận cùng đường trong lòng
Nhìn lên trên cao ngút trời mây thường ôm tấm lòng trung quân ái quốc
Mười năm trời đem văn chương hiến dâng lên triều đình mà còn như chưa gặp thời
Hổ thẹn đem đầu tóc bạc đối chiếu với cây trâm cài đầu
Dịch thơ : Trần Trọng Kim
Về rừng hoàng điểu tháng hai
Thành xuân cung cấm sáng hơi lờ mờ
Chuông Trường lạc đã hết hoa
Long trì cây liễu mịt mờ mưa rơi
Khí dương dịu vẫn ngậm ngùi
Ngân hà thường đỡ mặt trời lên không
Mười năm dâng phú mất công
Thẹn đem tóc bạc đối cùng hoa trâm
Witter Bynner :
Finches flash yellow through the Imperial Grove
Of the Forbiđen City, pale with spring dawn;
Flowers muffle a bell in the Palace of Bliss
And rain has deepened the Dragon Lake willows;
But spring is no help to a man bewildered,
Who would be like a cloud upholding the Light of Heaven,
Yet whose poems, ten years refused, are shaming
These white hairs held by the petalled pin.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét