Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Thần thái dương và thần gió bấc

Thần thái dương và thần gió bấc - Phébus et Borée

Borée et le soleil virent un voyageur 
Qui s'était muni par bonheur 
Contre le mauvais temps. On entrait dans l'automne, 
Quand la précaution aux voyageurs est bonne: 
Il pleut, le soleil luit, et l'écharpe d'Iris 
Rend ceux qui sortent avertis 
Qu'en ces mois le manteau leur est fort nécessaire; 
Les Latins les nommaient douteux, pour cette affaire. 
Notre homme s'était donc à la pluie attendu: 
Bon manteau bien doublé, bonne étoffe bien forte. 
«Celui-ci, dit le vent, prétend avoir pourvu 
A tous les accidents; mais il n'a pas prévu 
Que je saurai souffler de sorte 
Qu'il n'est bouton qui tienne; il faudra, si je veux, 
Que le manteau s'en aille au diable. 
L'ébattement pourrait nous en être agréable: 
Vous plaît-il de l'avoir ? - Eh bien, gageons nous deux, 
Dit Phébus, sans tant de paroles, 
A qui plus tôt aura dégarni les épaules 
Du cavalier que nous voyons. 
Commencez : je vous laisse obscurcir mes rayons.» 
Il n'en fallut pas plus. Notre souffleur à gage 
Se gorge de vapeurs, s'enfle comme un ballon, 
Fait un vacarme de démon, 
Siffle, souffle, tempête, et brise en son passage 
Maint toit qui n'en peut mais, fait périr maint bateau, 
Le tout au sujet d'un manteau. 
Le cavalier eut soin d'empêcher que l'orage 
Ne se pût engouffrer dedans; 
Cela le préserva. Le vent perdit son temps; 
Plus il se tourmentait, plus l'autre tenait ferme; 
Il eut beau faire agir le collet et les plis. 
Sitôt qu'il fut au bout du terme 
Qu'à la gageure on avait mis, 
Le soleil dissipe la nue, 
Récrée et puis pénètre enfin le cavalier, 
Sous son balandras fait qu'il sue, 
Le contraint de s'en dépouiller: 
Encor n'usa-t-il pas de toute sa puissance. 

Plus fait douceur que violence.

(Dựa theo truyện của Esope)

Bản dịch : Lê Trọng Bổng

Thần thái dương và thần gió bấc 
Cùng nhận ra một bác đi đường 
Người ngựa mang đủ vật dùng 
Lo thời tiết xấu bất thường tấn công 
Đã sang thu, dự phòng rất tốt 
Cho những ai cất bước đường xa 
Mưa rơi, ánh nắng chói loà 
Cầu vồng báo trước cho ta biết rằng 
Tấm áo choàng là cần hết sức 
Phải mang theo trong suốt mùa này 
Mỗi lần đi đó đi đây 
Dân Trung Ý gọi người vầy đa nghi 
Vậy bác đi đường kia đã ngợ 
Trời sẽ mưa nên có mang theo 
Một tấm áo choàng tuyệt chiêu 
Gồm hai lần vải bền siêu nhập vào 
"Anh chàng này tưởng đâu đã đủ 
Để chống bao sự cố trên đời 
Thần gió bấc nói - Được thôi 
Nhưng y không lượng sức tôi thế nào 
Tôi sẽ thổi rụng ào hết cúc 
Tôi muốn thì áo tuột bay luôn 
Phen này rung lắc ra tuồng 
Chẳng biết Ngài có thích không mà làm?' 
Không lắm lời lan man đến vậy 
Thần thái dương đáp lại nhẹ nhàng: 
"Chúng mình đánh cuộc đàng hoàng 
Xem ai lột được áo choàng bác kia 
Ông hãy bắt đầu đi, tôi thuận 
Cứ làm mờ tia nắng của tôi" 
Thần thái dương vừa dứt lời 
Thần gió bấc vốn mấy đời thổi thuê 
Há họng thu hơi về hít hết 
Phình to dần như chiếc khí cầu 
Ầm ầm quỷ khốc thần sầu 
Rít lên, thổi mạnh, ào ào phong ba 
Đập vỡ bao mái nhà mệt oải 
Nhấn chìm bao xuồng máy tầu thuyền 
Chỉ vì chiếc áo nói trên 
Không chịu thua, gió quất lên thân hình 
Bác kỵ sĩ luôn tìm mọi cách 
Ngăn không cho dông lách áo choàng 
Giữ cho cổ, nếp an toàn 
Gió càng xoáy khoẻ bác càng kiên tâm 
Đến khi hết thời gian đặt cuộc 
Thần thái dương liền tước hết mây 
Cho bác ấm lên phút giây 
Sau cho tia nắng chui vào đầy thân 
Lớp vải chần mồ hôi ướt đẫm 
Buộc bác ta cởi tấm áo choàng 
Thần dùng ít sức rõ ràng 

Dịu dàng hơn hẳn cả ngàn hung hăng

(Nguồn: 200 bài ngụ ngôn La Fontaine/ NXB Thế Giới, 2004)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét