Thỏ và rùa - Le lièvre et la tortue
Rien ne sert de courir; il faut partir à point :
Le lièvre et la tortue en sont un témoignage.
"Gageons, dit celle-ci, que vous n'atteindrez point
Sitôt que moi ce but. - Sitôt ? Êtes-vous sage ?
Repartit l'animal léger :
Ma commère, il vous faut purger
Avec quatre grains d'ellébore.
- Sage ou non, je parie encore."
Ainsi fut fait; et de tous deux
On mit près du but les enjeux :
Savoir quoi, ce n'est pas l'affaire,
Ni de quel juge l'on convint.
Notre lièvre n'avait que quatre pas à faire.
J'entends de ceux qu'il fait lorsque, prêt d'être atteint,
Il s'éloigne des chiens, les renvoie aux calendes,
Et leur fait arpenter les landes.
Ayant, dis-je, du temps de reste pour brouter,
Pour dormir, et pour écouter
D'où vient le vent, il laisse la tortue
Aller son train de sénateur.
Elle part, elle s'évertue,
Elle se hâte avec lenteur.
Lui cependant méprise une telle victoire,
Tient la gageure à peu de gloire,
Croit qu'il y va de son honneur
De partir tard. Il broute, il se repose,
Il s'amuse à toute autre chose
Qu'à la gageure. A la fin, quand il vit
Que l'autre touchait presque au bout de la carrière,
Il partit comme un trait; mais les élans qu'il fit
Furent vains : la tortue arriva la première.
"Eh bien! lui cria-t-elle, avais-je pas raison ?
De quoi vous sert votre vitesse ?
Moi l'emporter! et que serait-ce
Si vous portiez une maison ?
Bản dịch : Huỳnh Lý, Nguyễn Đình
Chạy ích chi ? Cốt đi đúng lúc,
Chuyện Thỏ, Rùa ngẫm thực rõ thay.
Rùa rằng: "Ta đánh cuộc này:
Đích kia chạy đến, anh tày tôi chăng ?
-Chị điên chắc! nghĩ xằng mơ hão
Chạy hơn ta ? Tẩy não đi thôi!"
Khăng khăng Rùa cứ giữ lời:
"Điên hay chẳng, cứ cuộc chơi đã mà!"
Họ vào cuộc y như Rùa thách
Giải hai bên cạnh đích cùng bày,
Hỏi chi vật nọ món này ?
Lại cần chi biết ai đây trọng tài!
Thỏ chỉ việc nhảy vài bốn cái
(Cái nhảy mà khi suýt sa cơ,
Đã làm bầy chó ngẩn ngơ
Rượt theo song chẳng bao giờ bén chân!)
Vâng! Thỏ thừa giờ ăn giờ ngủ
Giờ vểnh râu nghe gió đông, tây
Mặc cho cái ả Rùa này
Như ông quan cụ khoan thai lê mình.
Rùa dời gót, tận tình, tận lực
Ì ạch lê từng bước... cố mau
Hợm mình, Thỏ định chạy sau,
Khởi hành cùng lúc hơn nhau quá thường!
Thỏ nghĩ bụng: không bươn bả vội
Càng phất phơ càng nổi tài ba!
Thỏ gặm cỏ, Thỏ lê la
Thỏ nằm Thỏ nghỉ,... nhẩn nha đủ trò,
Nhơn nhơn chẳng buồn lo tranh cuộc,
Cuối cùng... khi Thỏ ngước nhìn lên
Đích kia Rùa đã kề bên,
Thỏ ta vội phóng như tên bay vù.
Nhưng bay nhảy quá ư vô ích
Chị Rùa ta tới đích, rõ hay!
Rùa cười: "Tôi nói không sai!
Có ăn ai được cái tài chạy nhanh?
Tôi thì thắng, còn anh lại bại!
Ví anh bê một cái mai vào
Thì còn tai hại đến đâu?"
Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh
Đi cho sớm, việc gì tất tả
Chuyện Thỏ Rùa nghĩ đã hay thay!
Rùa kia gọi Thỏ bảo: - Này
Thi cùng ta chạy từ đây qua đường
Thỏ bảo Rùa: - Chị thường hóa dại
Hãy uống xong thuốc tẩy vài liều
Họa chăng ta có nhận keo
Rùa càng thách tợn, giải treo thật nhiều
Thỏ tức khí bao nhiêu cũng đắt
Đem giải kia mà đặt bên đường
Những gì lọ kể dài dang
Ai ngồi chủ cuộc, phân tường nói chi
Thỏ ra sức chỉ đi ba bước
Là đến nơi lấy được như không
Vội chi mà chẳng thong dong
Vừa đi vừa bỡn cũng không chậm gì
Đứng gặm cỏ, có khi cũng sớm
Mặc kệ Rùa, Thỏ hợm ta đây
Chàng dàng chân dép chân giầy
Trong khi Rùa nọ ai hay vội vàng
Biết thân nặng lại càng cố gắng
Cứ từ từ rảo cẳng bước lên
Sá chi thân phận Rùa hèn
Thỏ càng đủng đỉnh ở bên vệ đường
Nhường chạy trước thêm càng danh giá
Muốn lúc nào mà chả đến nơi
Vừa đi, vừa nghỉ, vừa chơi
Nghe hơi gió thổi, xem trời kéo mây
Rùa thấm thoát đến ngay trước đích
Thỏ vội vàng một mạch chồn chân
Nhưng mà chửa được đến gần
Thì Rùa đã tới nơi ăn giải rồi
Lại còn nhiếc một hồi: - chú Thỏ
Đã bảo mà, nhanh có làm chi!
Ví chăng nhà cũng đội đi
Như ta đây nữa, chú thì bước sao?
(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)
Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện
Đâu cần phải chạy mất công
Khởi hành đúng lúc là mong thắng người
Rùa thách Thỏ đua tài nhanh nhẹn
Nhắm đích trồng hai bạn tiến lên
Tới trước sẽ được ăn tiền
Thỏ rằng: "Rùa hỡi! Chị điên thực rồi"
- Dẫu điên thực thì tôi cũng cá
Thỏ tự tin ha hả nhận lời
Chỉ cần bốn bước tới nơi
Nhẩn nha gặm cỏ, nhìn trời gió đưa
Và dẫu ngủ cũng chưa có trễ
Mặc cho Rùa lễ mễ mang mai
Muốn cho chiến thắng xứng tài
Vinh dự chiến thắng thêm oai hơn nhiều
Khởi hành trễ, phải sao thật trễ
Thì Rùa kia mới nể mặt mình
Nghĩ xong nhìn lại hoảng kinh
Đích kia, Rùa đã tới gần ngay bên
Thỏ vội vã phi lên không kịp
Rùa thành công nói miệt Thỏ rừng:
- Ấy là thiên bẩm anh nhanh
Nếu mang mai nữa thì anh thế nào!
(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét