長 沙 過 賈 誼 宅
三 年 謫 宦 此 棲 遲
萬 古 惟 留 楚 客 悲
秋 草 獨 尋 人 去 後
寒 林 空 見 日 斜 時
漢 文 有 道 恩 猶 薄
湘 水 無 情 弔 豈 知
寂 寂 江 山 搖 落 處
憐 君 何 事 到 天 涯
劉 長 卿
TRƯỜNG SA QUÁ GIẢ NGHỊ TRẠCH
Tam niên trích hoạn thử thê trì
Vạn cổ duy lưu sở khách bi
Thu thảo độc tầm nhân khứ hậu
Hàn lâm không kiến nhật tà thì
Hán văn hữu đạo ân do bạc
Tương thuỷ vô tình điếu khởi tri
Tịch tịch giang sơn dao lạc xứ
Lân quân hà sự đáo thiên nhai
Lưu Trường Khanh
Chú thích :
Giả Nghị: nhà văn nổi tiếng ở thời Hán văn đế. Tuổi trẻ tài cao, làm chức đại phu, rồi bị gièm pha, biếm ra làm thái phó cho Trường sa vương. Nhà cũ của Giả Nghị ở phường Trắc Cẩn trong thành Trường sa (Hồ Nam)
Sở khách: chỉ Khuất Nguyên, người cô thần nước Sở, thời Chiến Quốc, bị gièm pha, tự trầm tại sông Mịch La, một nhánh của sông Tương ở tỉnh Hồ Nam. Giả Ngị có làm bài phú Điếu Khuất Nguyên ở sông nàỵ Ở đây cũng có thể chỉ Giả Nghị
Dịch nghĩa :
Bài thơ ba chữ bi, điếu, lân dùng để tả người xưa, cũng như tả chính mình. Thi nhân thật lấy Giả Nghị làm "tri kỷ" nhĩ ...
Ba năm đằng đẳng bị biếm ra làm quan ở đây
Vạn cổ chỉ còn lưu lại nỗi bi thương của người làm khách nước Sở (Giả Nghị/Khuất Nguyên)
Một mình tìm nơi ở của người đã khuất, trong đám cỏ mùa thu
Chỉ thấy đến lúc mặt trời lặn trên dãi rừng lạnh lẽo
Hán văn đế là ông vua hữu đạo mà ơn trạch còn bạc bẽo
Huống hồ dòng nước Tương vô tình có biết gì đến lời phúng điếu (của Giả Nghị cho Khuất Nguyên)
Núi sông tịch mịch, đây là chốn linh đinh
Thương xót cho ông vì sao phải đến chốn ven trời này
Dịch thơ : Trần Trọng San
Ba năm đây chốn đọa đày nhau
Khách Sở ngàn năm để hận sầu
Hiu hắt cỏ thu đầy chốn cũ
Nhạt nhòa nắng xế lạnh rừng sâu
Vua kia có đạo ơn còn bạc
Dòng nước vô tình biết được sao
Quạnh quẽ núi sông miền héo rụng
Ven trời lận đận bởi vì đâu
Dịch thơ : Trần Trọng Kim
Ba năm bị trích lầu này
Nghìn thu khách Sở đeo đai mối sầu
Cỏ thu một đám người đâu
Rừng cây lạnh lẽo bóng dâu xế đoài
Hán văn ơn mỏng đạo dày
Nước Tương lời điếu dãi bày đâu hay
Nước non lặng lẽ chốn này
Thương ai đến chỗ chân mây làm gì
Witter Bynner :
Here, where you spent your three years' exile,
To be mourned in Chu ten thousand years,
Can I trace your footprint in the autumn grass --
Or only slanting sunlight through the bleak woods?
If even good Emperor Wen was cold-hearted,
Could you hope that the dull river Xiang would understand you,
These desolate waters, these taciturn mountains,
When you came, like me, so far awaỷ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét