Truyện cô hàng sữa - La laitière et le pot au lait
Perrette, sur sa tête ayant un Pot au lait
Bien posé sur un coussinet,
Prétendait arriver sans encombre à la ville.
Légère et court vêtue elle allait à grands pas;
Ayant mis ce jour-là pour être plus agile
Cotillon simple, et souliers plats.
Notre Laitière ainsi troussée
Comptait déjà dans sa pensée
Tout le prix de son lait, en employait l’argent,
Achetait un cent d’œufs, faisait triple couvée;
La chose allait à bien par son soin diligent.
Il m’est, disait-elle, facile
D’élever des poulets autour de ma maison:
Le Renard sera bien habile,
S’il ne m’en laisse assez pour avoir un cochon.
Le porc à s’engraisser coûtera peu de son;
Il était quand je l’eus de grosseur raisonnable;
J’aurai le revendant de l’argent bel et bon;
Et qui m’empêchera de mettre en notre étable,
Vu le prix dont il est, une vache et son veau,
Que je verrai sauter au milieu du troupeau?
Perrette là-dessus saute aussi, transportée.
Le lait tombe; adieu veau, vache, cochon, couvée;
La Dame de ces biens, quittant d’un oeil marri
Sa fortune ainsi répandue,
Va s’excuser à son mari
En grand danger d’être battue.
Le récit en farce en fut fait;
On l'appela le Pot au lait.
Quel esprit ne bat la campagne?
Qui ne fait châteaux en Espagne?
Picrochole, Pyrrhus, la Laitière, enfin tous,
Autant les sages que les fous?
Chacun songe en veillant, il n’est rien de plus doux:
Une flatteuse erreur emporte alors nos âmes:
Tout le bien du monde est à nous,
Tous les honneurs, toutes les femmes.
Quand je suis seul, je fais au plus brave un défi;
Je m'écarte, je vais détrôner le Sophi;
On m’élit Roi, mon peuple m’aime;
Les diadèmes vont sur ma tête pleuvant:
Quelque accident fait-il que je rentre en moi-même;
Je suis gros Jean comme devant.
Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh
Cô Bê-rét đi mang liễn sữa
Kê đệm bông để giữa đỉnh đầu
Chắc rằng kẻ chợ xa đâu
Nhẹ nhàng thoăn thoắt chẳng âu ngại gì
Chân hôm ấy thì đi dép một
Váy xắn cao ton tót bước nhanh
Gọn gàng mà lại thêm xinh
Vừa đi vừa tính phân minh từng đồng
Sữa bấy nhiêu, bán xong ngần ấy
Trứng một trăm mua lấy về nhà
Ấp đều có khó chi mà
Khéo ra mấy chốc đàn gà đầy sân
Cáo nọ dẫu mưu thần chước giỏi
Có tha đi cũng lỏi mươi con
Bán đi mua một lợn non
Ta cho ăn cám béo tròn như trâu
Đem ra chợ bầy đâu chẳng đắt
Bán lợn đi, lại dắt bò về
Thừa tiền thêm một con bê
Để cho nó nhẩy bốn bề mà coi
Cô Bê-rét nói rồi cũng nhẩy
Sữa đổ nhào hết thẩy còn chi
Nào bò, nào lợn, nào bê
Nào gà, nào trứng cùng đi đằng trời
Cô tôi thấy của rơi lênh láng
Lủi thủi về chịu mắng cùng chồng
Đành rằng mấy gậy là cùng
Để câu chuyện sữa kể dong khắp làng
Nghĩ lắm kẻ hoang đường cũng lạ
Ước xa xôi hay quá phận mình
Tề-Mân, Sở-Mục hùng danh
Ví cùng Bê-rét rành rành cũng như
Rõ mở mắt trơ trơ mà mộng
Chuyện mơ hồ mà động đến lòng
Của đời hết thảy thu xong
Trường thành đắp nổi, A-phòng về ta
Khi ta một mình ta thách hổ
Vua nước Tàu đạp đổ như chơi
Vận may lại thuận lòng người
Muôn dân mến phục, ngai Trời ngồi trên
Sịch một tiếng tỉnh liền giấc mộng
Té vẫn mình bố Ngỗng xưa nay
(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)
Bản dịch : Nguyễn Đình
Cô Perết đội đầu hũ sữa
Đặt êm ru vào giữa đệm bông
Cô ta chắc mẩm trong lòng
Ra cho đến tỉnh chắc không hề gì
Người nhanh nhẹn, chân đi rảo bước
Bởi hôm nay cô mặc gọn gàng
Để cho thoăn thoắt lẹ làng
Tênh tênh giày mỏng, nhẹ nhàng váy đơn
Cô hàng sữa nhẹ tơn gọn lỏn
Vừa bước vừa tính toán gần xa
Rằng đem tiền sữa bán ra
Mua ngay trăm trứng ấp ba mái cùng
Kể chẳng khó, thông đồng bén giọt
Tay gái này chăm chút đảm đang
Cô rằng: "Việc cũng dễ dàng
Quanh nhà gây lấy một đàn gà con
Cáo có giỏi xơi ngon ít chú
Còn bán đi cũng đủ một heo
Lợn mua đâu phải tẻo teo
Vỗ to mấy nỗi cám bèo chóng thôi!
Bán lợn được tiền tươi bạc tốt
Ai cấm ta mua nhốt vào chuồng
Cứ theo giá cả tương đương
Một bò mẹ với một chàng bê con?
Chàng bê con lơn tơn nhảy nhót
Giữa đàn bò, sướng mắt ta xem!"
Đến đây Perết hứng lên
Nhảy rơn, hũ sữa lăn chiêng đổ nhào
Bê! Bò! Lợn! Gà nào! tiêu tán!
Nhìn của rơi lênh láng bốn bề
Cô tôi ngao ngán quay về
Xin chồng tha lỗi còn e ăn đòn
Câu chuyện được người đồn khắp xứ
Thành chuyện vui: "Cái hũ sữa bò"
Hão huyền ai chả như cô?
Ai không có lúc ngồi mơ xây lầu?
Kể ai cũng giống nhau đấy chứ
Picrôcôn, Piaruýx [*], cô em
Người hiền triết, kẻ cuồng điên
Mơ trong khi thức là tiên trên trời
Hồn phiêu lãng vào nơi ảo mộng
Của hoàn cầu ôm gọn tay ta
Về ta tất cả vinh hoa
Về ta phụ nữ nõn nà trần gian
Ngồi một mình, thách trang cái thế
Đi lật ngai hoàng đế như chơi
Dân yêu tôn phắt lên ngôi
Ngập đầu mũ miện như trời đổ mưa
Giật mình tỉnh giấc tan mơ
Bố cu mình lại vẫn là bố cu
[*] Picrochole: nhân vật trong truyện Gargantua của nhà văn Pháp Rabelais, phỏng theo nhân vật lịch sử cổ đạiPyrrhus.
Pyrrhus: vua xứ Epirus, đã từng đánh bại quân đội La Mã, nuôi mộng xâm lược toàn bờ Bắc Địa Trung Hải, nhưng trong khi đánh vào một thị trấn, bị một bà già từ trên mái phố ném một viên ngói giết chết (thế kỷ III trước Công nguyên).
(Nguồn: Ngụ ngôn chọn lọc La Fontaine, NXB Văn học, 1985)
Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện
Cô Be-Rét mang đầy bình sữa
Lót đệm êm đặt giữa đỉnh đầu
Chắc rằng đến tỉnh không sao
Gọn gàng dép thấp, váy cao ngại gì
Cô lẹ bước vừa đi vừa tính
Sữa bán xong nhất định phát tài
Trứng gà trăm quả mua ngay
Đem về ấp nở một bầy gà con
Dù cho có chú chồn tài giỏi
Bắt mất đi số lỏi cũng còn
Đủ tiền mua một heo con
Cám nuôi đâu tốn, béo tròn bán đi
Bò cái tốt mua về tức khắc
Kèm con bê dáng vóc xinh xinh
Tung tăng nó nhảy quanh mình...
Hứng lên cô cũng vô tình nhảy theo
Khiến bình sữa lộn vèo xuống đất
Trứng, heo, bò tất tất đi đoong
Đành về xin lỗi chồng con
Mong rằng thoát khỏi trận đòn là may
Chuyện bình sữa đó đây đồn đãi
Trải bao đời mãi mãi còn lưu
(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét