Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015

LA PETITE MARCHANDE DE FLEURS - EM BÉ BÁN HOA - François Coppée

EM BÉ BÁN HOA
François Coppée

Nắng thuỷ tinh sau màn sương hồng mỏng
Tháng mười một vướng chút tháng tư vàng
Những thạch nhủ trắng tinh màu huyền ảo
Trời trở mùa , theo gót gió đông sang

Luồng gió lạnh trong veo không hạt bụi
Từng lứa đôi thanh lịch dạo phố phường
Bỗng xuất hiện một thân hình tiều tuỵ
Áo quần em không đủ ấm che thân

Cô Bé bán hoa ôm chùm hoa tím
Chân run run vội vả bước qua đường
Lời chào hàng văng vẳng tiếng vang lơn 
Trong mong đợi bổng thấy lòng tê tái

Em ao ước trong vùng trời hạnh phúc
Của những người dạo bước tay trong tay
Người sẽ đến với em lòng nhân ái
Để đêm đông gió bấc bớt lạnh lùng

Đời lam lũ quằng đôi vai bé nhỏ
Mùa xuân hồng giây phút bỗng bay qua 
Mùa đông đến đôi bàn tay tê cóng
Thôi hết rồi , cay đắng hoá thành mơ

Đời lam lũ em vẫn còn hy vọng
Dưới trời thương soi biếc mộng yên lành
Và ao ước trên đường đời trơ trọi
Gặp niềm vui tươi mát cả linh hồn

Và tưởng tượng âm thầm trong giấc ngủ
Mùa đông buồn chỉ một thoáng qua nhanh

Tôn Thất Phú Sĩ -  Phỏng dịch


LA PETITE MARCHANDE DE FLEURS 
François Coppée

Le soleil froid donnait un ton rose au grésil,
Et le ciel de novembre avait des airs d´avril.
Nous voulions profiter de la belle gelée.
Moi chaudement vêtu, toi bien emmitouflée

Sous le manteau, sous la voilette et sous les gants,
Nous franchissions, parmi les couples élégants,
La porte de la blanche et joyeuse avenue,
Quand soudain jusqu´à nous une enfant presque nue

Et livide, tenant des fleurettes en main,
Accourut, se frayant à la hâte un chemin
Entre les baux habits et les riches toilettes,
Nous offrir un petit bouquet de violettes.

Elle avait deviné que nous étions heureux
Sans doute, et s´était dit: "Ils seront généreux."
Elle nous proposa ses fleurs d´une voix douce,
En souriant avec ce sourire qui tousse.

Et c´était monstrueux, cette enfant de sept ans
Qui mourait de l´hiver en offrant le printemps.
Ses pauvres petits doigts étaient pleins d´engelures.
Moi, je sentais le fin parfum de tes fourrures,

Je voyais ton cou rose et blanc sous la fanchon,
Et je touchais ta main chaude dans ton manchon.
Nous fîmes notre offrande, amie, et nous passâmes;
Mais la gaîté s´était envolée, et nos âmes

Gardèrent jusqu´au soir un souvenir amer.
Mignonne, nous ferons l´aumône cet hiver.

François Coppée
(1842 * 23-Mai -1908)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét