NẤM MỒ NGƯỜI YÊU
Victor Hugo
Ngày mai
Khi bình minh đến
Cánh đồng quê còn phủ trắng sương mờ
Em biết không
Anh sẽ đi ...
Đi về trong một nỗi nhớ xa
Anh băng rừng vượt núi
Vì đời sống này không thể thiếu em
Anh sẽ đi
Đôi mắt đăm chiêu nhiều suy nghĩ
Không tha thiết gì
Cảnh vật quanh mình và tiếng động bên tai
Trong cô đơn
Anh cúi đầu khoanh tay rồi đi mãi
Buồn ơi buồn.
Mặt trời chói chan mà tưởng ánh trăng đêm
Chiều buông xuống sao không vàng màu nắng
Anh đâu hay
Harfleur
Màng đêm đã phủ kín nghĩa trang buồn
Em đây rồi
Nấm mồ người yêu dấu
Xin tặng em
Đoá Xương Rồng ôm ấp nụ Tường Vi
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
LA TOMBE D'AMANTE
Victor Hugo
- Poème 1847 -
Demain, dès l'aube, à l'heure où blanchit la campagne,
Je partirai. Vois-tu, je sais que tu m'attends.
J'irai par la forêt, j'irai par la montagne.
Je ne puis demeurer loin de toi plus longtemps.
Je marcherai les yeux fixés sur mes pensées,
Sans rien voir au dehors, sans entendre aucun bruit,
Seul, inconnu, le dos courbé, les mains croisées,
Triste, et le jour pour moi sera comme la nuit.
Je ne regarderai ni l'or du soir qui tombe,
Ni les voiles au loin descendant vers Harfleur,
Et quand j'arriverai, je mettrai sur ta tombe
Un bouquet de houx vert et de bruyère en fleur.
Victor Hugo 1802-1885
0 nhận xét:
Đăng nhận xét