TUỔI GIÀ
René-François SULLY PRUDHOMME
Thời gian trôi tuổi già thong dong đến
Dòng máu trong tim luân chuyển hiền hoà
Những ham muốn trong đời không còn nữa
Sống êm đềm ôn lại quãng đời qua
Tình xa vắng giờ đây đầy mộng ảo
Không si mê cuồng nhiệt buổi ban đầu
Và trong tôi tương lai là huỷ diệt
Sống êm đềm trong hiện tại bình an
Lòng bâng khuâng , trên đường tôi đã gặp
Những học sinh sau buổi học đi về
Ôi sung sướng tuổi thần tiên thơ mộng
Để tin yêu mãi mãi đượm hương nồng
Thời trai trẽ là một trời hạnh phúc
Nên bâng khuâng tôi tiếc tuổi xuân thì
Tuổi hai mươi xin một lần sống lại
Cả đất trời rạng rỡ buổi bình minh
Để tuổi già không đi vào quên lãng
Và con tim cảm nhận sự cảm thông
Thanh thảng sống không làm gì trái đạo
Đời phong lưu tràn ngập chuỗi ngày vui
Tôi sẽ vất con dao trong lồng ngực
Trái tim tôi một nhịp đập an lành
Lòng ham muốn sẽ không còn dấu vết
Và cuộc đời còn lại vẫn hồng tươi
Tôi an bình trên đỉnh cao cuộc sống
Cuối đời rồi chẵng còn gì băng khoăng
Ngọn núi cao thấy con đường hạnh phúc
Giòng sông sâu uốn khúc chảy êm đềm
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
LA VIEILLESSE
René-François SULLY PRUDHOMME
Viennent les ans ! J'aspire à cet âge sauveur
Où mon sang coulera plus sage dans mes veines,
Où, les plaisirs pour moi n'ayant plus de saveur,
Je vivrai doucement avec mes vieilles peines.
Quand l'amour, désormais affranchi du baiser,
Ne me brûlera plus de sa fièvre mauvaise
Et n'aura plus en moi d'avenir à briser,
Que je m'en donnerai de tendresse à mon aise !
Bienheureux les enfants venus sur mon chemin !
Je saurai transporter dans les buissons l'école ;
Heureux les jeunes gens dont je prendrai la main !
S'ils aiment, je saurai comment on les console.
Et je ne dirai pas : "C'était mieux de mon temps."
Car le mieux d'autrefois c'était notre jeunesse ;
Mais je m'approcherai des âmes de vingt ans
Pour qu'un peu de chaleur en mon âme renaisse ;
Pour vieillir sans déchoir, ne jamais oublier
Ce que j'aurai senti dans l'âge où le coeur vibre,
Le beau, l'honneur, le droit qui ne sait pas plier,
Et jusques au tombeau penser en homme libre.
Et vous, oh ! Quel poignard de ma poitrine ôté,
Femmes, quand du désir il n'y sera plus traces,
Et qu'alors je pourrai ne voir dans la beauté
Que le dépôt en vous du moule pur des races !
Puissé-je ainsi m'asseoir au faîte de mes jours
Et contempler la vie, exempt enfin d'épreuves,
Comme du haut des monts on voit les grands détours
Et les plis tourmentés des routes et des fleuves !
René-François SULLY PRUDHOMME
(1839-1907)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét