Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

D'ÉTRANGES SOIRS - BUỔI TỐI KỲ LẠ - Albert SAMAIN

BUỔI TỐI KỲ LẠ
Albert SAMAIN 

Hoàng hôn phủ linh hồn hoa lơ lửng
Rồi đau thương hối hận đến tận cùng
Tiếng thở dài nặng nề trôi trên sóng
Trái tim yêu giấu kín tận đáy lòng
Những buổi chiều kỳ lạ đến vô biên
Màng đêm xuống chơi vơi hồn sương phụ

Đoá hồng tươi trong nắng mai rực rỡ
Hồn lâng lâng róc rách nước xuôi nguồn
Tim rung động âm vang chuông THÁNH lễ
Thể xác trinh nguyên , thông minh trí tuệ
Nắng bình minh rực rỡ tóc mây hồng
Tôi hạnh phúc , lang thang về tuổi dại

Trời ảm đạm , cỏ cây buồn ủ rũ
Trái tim đau thổn thức đến tận cùng
Từ quá khứ ôm nỗi buồn vô cớ
Rồi mơ hồ ghê rợn đến vô biên
Ta mệt mỏi trong những ngày nặng triểu
Ta nghiêng mình trên những nhánh sông xưa

Có những đêm chập chờn trong giấc ngủ
Và tâm hồn chìm xuống đáy sông sâu
Lòng tê tái chơi vơi trong ký ức
Từ vực âm u gió rít đến rợn người
Có những đêm giật mình rồi trăn trở 
Bóng tối vây quanh , thần chết đứng cạnh giường

Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch

D'ÉTRANGES SOIRS 
Albert SAMAIN

Il est d'étranges soirs où les fleurs ont une âme,
Où dans l'air énervé flotte du repentir,
Où sur la vague lente et lourde d'un soupir
Le coeur le plus secret aux lèvres vient mourir.
Il est d'étranges soirs, où les fleurs ont une âme,
Et, ces soirs-là, je vais tendre comme une femme.

Il est de clairs matins, de roses se coiffant,
Où l'âme a des gaietés d'eaux vives dans les roches,
Où le coeur est un ciel de Pâques plein de cloches,
Où la chair est sans tache et l'esprit sans reproches.
Il est de clairs matins, de roses se coiffant,
Ces matins-là, je vais joyeux comme un enfant.

Il est de mornes jours, où las de se connaître
Le coeur, vieux de mille ans, s'assied sur son butin,
Où le plus cher passé semble un décor déteint,
Où s'agite un minable et vague cabotin.
Il est de mornes jours las du poids de connaître,
Et, ces jours-là, je vais courbé comme un ancêtre.

Il est des nuits de doute, où l'angoisse vous tord,
Où l'âme, au bout de la spirale descendue,
Pâle et sur l'infini terrible suspendue,
Sent le vent de l'abîme, et recule éperdue !
Il est des nuits de doute, où l'angoisse vous tord,
Et, ces nuits-là, je suis dans l'ombre comme un mort.

Albert SAMAIN (1858-1900)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét