EM HÃY NHÌN , CÀNH CÂY KIA ...
Victor HUGO
Cô em ơi ! hãy trông kìa , một cành đen tróc vỏ
Cơn mưa phùn rót nước ướt thân cây
Em phải đợi khi mùa đông gục chết
Bỗng thình lình xuất hiện một mầm non
Em tự hỏi , chồi con này yếu đuối
Lấy sức gì vươn khỏi lớp gỗ khô
Em yêu quý , sẽ có một ngày em thắc mắc
Sao bỗng nhiên tâm hồn anh tê tái
Rồi âm thầm lệ đổ xót xa
Và từ đấy tim anh như ngừng đập
Chợt tỉnh giấc, hoa nở đầy vườn mộng
Dưới chân em , anh nhỏ bé vô cùng !
Đây là quy luật của đời
Qua đêm tăm tối đến hồi trăng lên
Trần gian giòng nước buồn tênh
Khi cao khi thấp chênh vênh ngọn triều
Heo may ngọn gió đìu hiu
Sau cơn hoạn nạn em cười cùng anh
Bây giờ đã hết gió đông
Mùa xuân rực rỡ cho môi em hồng
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
VOIS , CETTE BRANCHE EST RUDE
Victor HUGO
Vois, cette branche est rude, elle est noire, et la nue
Verse la pluie à flots sur son écorce nue ;
Mais attends que l'hiver s'en aille, et tu vas voir
Une feuille percer ces noeuds si durs pour elle,
Et tu demanderas comment un bourgeon frêle
Peut, si tendre et si vert, jaillir de ce bois noir.
Demande alors pourquoi, ma jeune bien-aimée,
Quand sur mon âme, hélas ! endurcie et fermée,
Ton souffle passe, après tant de maux expiés,
Pourquoi remonte et court ma sève évanouie,
Pourquoi mon âme en fleur et tout épanouie
Jette soudain des vers que j'effeuille à tes pieds !
C'est que tout a sa loi, le monde et la fortune ;
C'est qu'une claire nuit succède aux nuits sans lune ;
C'est que tout ici-bas a ses reflux constants ;
C'est qu'il faut l'arbre au vent et la feuille au zéphire ;
*C'est qu'après le malheur m'est venu ton sourire ;
C'est que c'était l'hiver et que c'est le printemps !
Victor HUGO (1802-1885)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét