MÙA THU
Alphonse de Lamartine (1790-1869)
Chia tay nhé cánh rừng xanh mơ mộng
Thảm cỏ non lác đát lá vàng rơi
Vẩy tay chào những tháng ngày thân ái
Niềm tiếc thương vương khoé mắt u buồn
Trong cô đơn lang thang từng bước nhẹ
Lòng bâng khuâng theo tia nắng chiều buông
Trời xuống thấp nhạt nhoà trong tỉnh mịch
Và trôi theo bóng tối cuối chân rừng
Rồi những ngày mùa thu vàng lịm chết
Sương mù khơi che khuất mắt thu vàng
Lời tạm biệt cho nụ cười lần cuối
Bờ môi hồng héo hắt dáng thu xưa
Thôi hềt rồi mùa thu vàng rực rỡ
Lòng bâng khuâng theo ngấn lệ đầy vơi
Quay mặt lại nhìn cảnh đời tê tái
Mùa thu ơi ! ta còn được những gì !
Cả đất trời dịu dàng và quyến rũ
Giọt nước mắt ngà đổ xuống hồn tôi
Tinh khiết quá mùi hương thơm của gió
Ánh dương hồng che kín nụ cười tươi
Uống đi thôi , một ly này nốc cạn
Rượu thơm nồng thêm chút mật hương hoa .
Cõi thần tiên nằm tận cùng đáy cốc ,
Nốc cạn rồi hạnh phúc vẫn bay xa
Trong mộng tưởng anh vẫn còn hy vọng
Mơ một ngày em trở lại cùng anh .
Trong thế giới mông lung và huyền diệu
Gặp lại em bao thương nhớ vô cùng
Cánh hoa rơi , mùi hương bay trong gió
Giọt nắng hồng cho những buổi chia tay
Linh hồn tôi khi hết kiếp đoạ đày
Xin vĩnh biệt mùa thu buồn tê tái
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
Alphonse de LAMARTINE
Alphonse de Lamartine
Salut ! bois couronnés d'un reste de verdure !
Feuillages jaunissants sur les gazons épars !
Salut, derniers beaux jours ! Le deuil de la nature
Convient à la douleur et plaît à mes regards !
Je suis d'un pas rêveur le sentier solitaire,
J'aime à revoir encor, pour la dernière fois,
Ce soleil pâlissant, dont la faible lumière
Perce à peine à mes pieds l'obscurité des bois !
Oui, dans ces jours d'automne où la nature expire,
A ses regards voilés, je trouve plus d'attraits,
C'est l'adieu d'un ami, c'est le dernier sourire
Des lèvres que la mort va fermer pour jamais !
Ainsi, prêt à quitter l'horizon de la vie,
Pleurant de mes longs jours l'espoir évanoui,
Je me retourne encore, et d'un regard d'envie
Je contemple ses biens dont je n'ai pas joui !
Terre, soleil, vallons, belle et douce nature,
Je vous dois une larme aux bords de mon tombeau ;
L'air est si parfumé ! la lumière est si pure !
Aux regards d'un mourant le soleil est si beau !
Je voudrais maintenant vider jusqu'à la lie
Ce calice mêlé de nectar et de fiel !
Au fond de cette coupe où je buvais la vie,
Peut-être restait-il une goutte de miel ?
Peut-être l'avenir me gardait-il encore
Un retour de bonheur dont l'espoir est perdu ?
Peut-être dans la foule, une âme que j'ignore
Aurait compris mon âme, et m'aurait répondu ? ...
La fleur tombe en livrant ses parfums au zéphire ;
A la vie, au soleil, ce sont là ses adieux ;
Moi, je meurs; et mon âme, au moment qu'elle expire,
S'exhale comme un son triste et mélodieux
Alphonse de LAMARTINE (1790-1869)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét