NHỮNG CHIẾC LÁ KHÔ
Jacques Prévert
Anh vẫn nhớ những tháng ngày hạnh phúc .
Tuổi thần tiên tình bạn đẹp như mơ
Nắng hanh vàng trãi dài trên sắc lá
Xúc lá khô gôm lại mối tình hờ
Làm sao quên , làm sao quên cho được
Kỷ niệm về trong nuối tiếc mênh mông
Gió bấc thổi đong tràn đầy nỗi nhớ
Bản tình ca tha thiết buổi ban đầu
Bản tình ca đưa ta vào mộng đẹp
Cảnh thần tiên hai đứa mãi bên nhau
Những dấu chân hằng in sâu trên cát
Sóng vỗ bờ tàn nhẩn xoá tan mau
Biển vẫn hát bài tình ca muôn thuở
Em cùng anh tha thiết gọi tên mình
Ta và sóng cùng nhau xây mộng đẹp
Triều đang lên rạng rỡ ánh bình minh
Biển dịu êm bỗng nổi cơn thịnh nộ
Sóng cuồng dâng phá vỡ khối tình si
Sầu đến mau tràn ngập bãi cát vàng
Xoá tất cả dấu chân tình tri kỷ
Và cứ thế lòng ta luôn hối tiếc
Yêu nhau nhiều mà cứ ngỡ trong mơ
Tình tha thiết nhưng ngàn xưa đã vỡ
Và ngàn sau vẫn là mối tình hờ
Biển vẫn hát bài ca tình trên cát
Sóng âm vang từ thuở ấy vọng về
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
LES FEUILLES MORTES
Jacques Prévert
Oh, je voudrais tant que tu te souviennes,
Des jours heureux quand nous étions amis,
Dans ce temps là, la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Tu vois je n'ai pas oublié.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi,
Et le vent du nord les emporte,
Dans la nuit froide de l'oubli.
Tu vois, je n'ai pas oublié,
La chanson que tu me chantais...
C'est une chanson, qui nous ressemble,
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
Nous vivions, tous les deux ensemble,
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit.
Et la mer efface sur le sable,
Les pas des amants désunis.
Nous vivions, tous les deux ensemble,
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit.
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis...
Jacques PREVERT
0 nhận xét:
Đăng nhận xét