BAN ĐÊM
Henry BATAILLE
Trời về khuya xóm làng yên giấc ngủ
Đàn bồ câu im lặng dưới hiên nhà
Giòng thời gian chừng như ngưng đọng lại
Và mơ hồ chim én lượn lầu chuông
Trong bóng tối ánh sáng vàng le lói
Ngôi giáo đường thấp thoáng bóng nữ tu
Và xa xa ngọn đèn lồng mờ ảo
Màu xám âm u chợt thấy lạnh mình
Hoa trong vườn úa tàn buồn ủ rũ
Lắng nghe hồn u uẫn đượm màu tang
Từ nơi đây cất tiếng khóc chào đời
Rồi huỷ diệt như ngọn đèn vừa tắt
Nỗi buồn rồi sẽ qua đi
Dịu dàng , đơn giản như bà mẹ quê
SOIRS
Henry BATAILLE
Il y a de grands soirs où les villages meurent
Après que les pigeons sont rentrés se coucher.
Ils meurent, doucement, avec le bruit de l'heure
Et le cri bleu des hirondelles au clocher...
Alors, pour les veiller, des lumières s'allument,
Vieilles petites lumières de bonnes soeurs,
Et des lanternes passent, là-bas dans la brume...
Au loin le chemin gris chemine avec douceur...
Les fleurs dans les jardins se sont pelotonnées,
Pour écouter mourir leur village d'antan,
Car elles savent que c'est là qu'elles sont nées...
Puis les lumières s'éteignent, cependant
Que les vieux murs habituels ont rendu l'âme,
Tout doux, tout bonnement, comme de vieilles femmes.
Henry BATAILLE (1872-1922)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét