CHIỀU VÀNG ( III )
Albert Samain
Một hồ nắng tan dần rồi biến mất
Cánh đồng hoang thắm đượm nét điêu tàn
Im lặng quá cả trời mây tan tác
Buồn đêm sâu đầy đoạ mảnh linh hồn
Trời về đêm , ánh đèn đường mờ nhạt
Đàn gia súc lần lượt rũ nhau về
Vài cụ già đội mũ , áo cầm tay
Chiều xuống thấp , cửa nhà ai ngóng đợi
Cảnh-đìu hiu tiếng chuông chiều ảm đạm
Và giản đơn như một bức hoạ xưa
Kẻ chăn chiên bên chú cừu tinh nghịch
Trong khoảng khắc bầu trời đầy tuyết rụng
Đỉnh đồi cao không một bóng ai về
Riêng một người-trầm lặng giấc mơ xa
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
SOIRS ( III )
Albert Samain
Le ciel comme un lac d'or pâle s'évanouit,
On dirait que la plaine, au loin déserte, pense ;
Et dans l'air élargi de vide et de silence
S'épanche la grande âme triste de la nuit.
Pendant que çà et là brillent d'humbles lumières,
Les grands boeufs accouplés rentrent par les chemins ;
Et les vieux en bonnet, le menton sur les mains,
Respirent le soir calme aux portes des chaumières.
Le paysage, où tinte une cloche, est plaintif
Et simple comme un doux tableau de primitif,
Où le Bon Pasteur mène un agneau blanc qui saute.
Les astres au ciel noir commencent à neiger,
Et là-bas, immobile au sommet de la côte,
Rêve la silhouette antique d'un berger.
Albert Samain (1858-1900)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét