BÓNG HOÀNG HÔN
José-Maria de HEREDIA
Vàng tươi hoa thắm màu hoàng thạch
Nắng chiều lảng đảng bóng hoàng hôn
Nở bừng rực sáng từng đợt sóng
Đất làm ranh giới biển khơi ngàn
Bàn chân ai bước trong đêm lặng
Quay về tổ ấm khói chiều vương
Lời kinh sám hối mù sương lạnh
Hội tụ trùng khơi rạng ý tình
Chuyến xe mất hút vào sâu thẳm
Sườn dốc chênh vênh vọng âm xa
Đàn trâu chậm bước vào khe núi
Đâu đó vang lên tiếng mục đồng
Chân trời chìm khuất vào đêm tối
Giọt nắng cuối ngày đã ngủ say
Vầng dương đóng cửa đi vào mộng
Em ạ ... tình anh mộng vẫn đầy
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
SOLEIL COUCHANT
José-Maria de HEREDIA
Les ajoncs éclatants, parure du granit,
Dorent l'âpre sommet que le couchant allume ;
Au loin, brillante encor par sa barre d'écume,
La mer sans fin commence où la terre finit.
A mes pieds c'est la nuit, le silence. Le nid
Se tait, l'homme est rentré sous le chaume qui fume.
Seul, l'Angélus du soir, ébranlé dans la brume,
A la vaste rumeur de l'Océan s'unit.
Alors, comme du fond d'un abîme, des traînes,
Des landes, des ravins, montent des voix lointaines
De pâtres attardés ramenant le bétail.
L'horizon tout entier s'enveloppe dans l'ombre,
Et le soleil mourant, sur un ciel riche et sombre,
Ferme les branches d'or de son rouge éventail.
José-Maria de HEREDIA (1842-1905)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét