TÔI ĐÃ ĐẾN , TÔI ĐÃ THẤY , TÔI ĐÃ SỐNG
Victor HUGO
Thôi đủ rồi , trong khổ đau đã sống
Trên đường đời nào ai giúp tôi đâu
Như tuổi thơ không có một nụ cười
Hồn chai đá nhìn nụ hoa hé nở
Mỗi độ xuân về , đất trời rạng rỡ
Sao trong lòng cứ mãi mãi buồn tuênh
Sống âm thầm trong màng đêm u tối
Và nỗi sầu thầm kín cứ vây quanh
Bao hoài vọng giờ đây như đã chết
Xa xôi rồi mùi hương cốm xa xưa
Con gái của Ba .
Ba muốn theo con về lòng đất
Bởi tim Ba hoá đá tự bao giờ
Tuy khổ đau vẫn làm tròn nhiệm vụ
Tôi cày sâu ruộng lúa đã lên màu
Tôi gắng cười trong cuộc đời còn lại
Thời gian trôi mầu nhiệm đến vô cùng
Tôi hăng say hết lòng phục vụ
Mà đôi khi thiên hạ lại cười chê
Tôi ngạc nhiên , có người còn ganh ghét
Đâu biết cho
Tôi đam mê công việc để quên buồn
Cỏi trần gian , một ngục tù vỉ đại
Tôi , người tù thọ án chung thân
Kiệt sức, buồn đau luôn bị chế giễu
Cổ phải mang cái gông của cuộc đời
Từ đây , nhìn đời bằng nửa con mắt
Ai gọi tên , tôi chẳng buồn quay lại
Tôi thờ ơ , ngơ ngẩn như kẻ mất hồn
Luôn thức giấc khi bình minh chưa ló dạng
Tôi câm nín , không bao giờ muốn nói
Miệng lưỡi thế gian độc ác vô cùng
Thượng Đế ơi ! đêm dài hiu hắt
Mở cửa cho tôi , tôi biến mất cho rồi
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
VENI , VIDI , VIXI
Victor HUGO
J'ai bien assez vécu, puisque dans mes douleurs
Je marche, sans trouver de bras qui me secourent,
Puisque je ris à peine aux enfants qui m'entourent,
Puisque je ne suis plus réjoui par les fleurs ;
Puisqu'au printemps, quand Dieu met la nature en fête,
J'assiste, esprit sans joie, à ce splendide amour ;
Puisque je suis à l'heure où l'homme fuit le jour,
Hélas ! et sent de tout la tristesse secrète ;
Puisque l'espoir serein dans mon âme est vaincu ;
Puisqu'en cette saison des parfums et des roses,
Ô ma fille ! j'aspire à l'ombre où tu reposes,
Puisque mon coeur est mort, j'ai bien assez vécu.
Je n'ai pas refusé ma tâche sur la terre.
Mon sillon ? Le voilà. Ma gerbe ? La voici.
J'ai vécu souriant, toujours plus adouci,
Debout, mais incliné du côté du mystère.
J'ai fait ce que j'ai pu ; j'ai servi, j'ai veillé,
Et j'ai vu bien souvent qu'on riait de ma peine.
Je me suis étonné d'être un objet de haine,
Ayant beaucoup souffert et beaucoup travaillé.
Dans ce bagne terrestre où ne s'ouvre aucune aile,
Sans me plaindre, saignant, et tombant sur les mains,
Morne, épuisé, raillé par les forçats humains,
J'ai porté mon chaînon de la chaîne éternelle.
Maintenant, mon regard ne s'ouvre qu'à demi ;
Je ne me tourne plus même quand on me nomme ;
Je suis plein de stupeur et d'ennui, comme un homme
Qui se lève avant l'aube et qui n'a pas dormi.
Je ne daigne plus même, en ma sombre paresse,
Répondre à l'envieux dont la bouche me nuit.
Ô Seigneur, ! ouvrez-moi les portes de la nuit,
Afin que je m'en aille et que je disparaisse !
Victor HUGO (1802-1885)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét