佳 人
絕 代 有 佳 人
幽 居 在 空 谷
自 云 良 家 子
零 落 依 草 木
關 中 昔 喪 亂
兄 弟 遭 殺 戮
官 高 何 足 論
不 得 收 骨 肉
世 情 惡 衰 歇
萬 事 隨 轉 燭
夫 婿 輕 薄 兒
新 人 美 如 玉
合 昏 尚 知 時
鴛 鴦 不 獨 宿
但 見 新 人 笑
那 聞 舊 人 哭
在 山 泉 水 清
出 山 泉 水 濁
侍 婢 賣 珠 迴
牽 蘿 補 茅 屋
摘 花 不 插 髮
采 柏 動 盈 掬
天 寒 翠 袖 薄
日 暮 倚 修 竹
杜 甫
GIAI NHÂN
Tuyệt đại hữu giai nhân
U cư tại không cốc
Tự vân lương gia tử
Linh lạc y thảo mộc
Quan Trung tích táng loạn
Huynh đệ tao sát lục
Quan cao hà túc luận
Bất đắc thu cốt nhục
Thế tình ố suy yết
Vạn sự tùy chuyển chúc
Phu tế khinh bạc nhi
Tân nhân mỹ như ngọc
Hợp hôn thướng tri thời
Uyên ương bất độc túc
Ðản kiến tân nhân tiếu
Ná văn cựu nhân khốc
Tại sơn tuyền thủy thanh
Xuất sơn tuyền thủy trọc
Thị tỳ mãi châu hồi
Khiên la bổ mao ốc
Trích hoa bất sáp phát
Thái bách động doanh cúc
Thiên hàn thúy tụ bạc
Nhật mộ ỷ tu trúc
Đỗ Phủ
Chú thích :
Quan Trung: từ Hàm Cốc trở về tây gọi chung la Quan Trung, ở đây chỉ Trường An lúc bị An Lộc Sơn đánh phá
Chuyển chúc: lữa trên nến tùy gió dao chuyển, chỉ nhân tình thế thái
Hợp hôn: là dạ hợp thảo (tối lại xếp cánh)
Thái bách: bách có tính chất kiên cố, hái bách ngụ ý giữ gìn tiết tháo
Tu trúc: cây trúc dài thẳng, dựa trúc cũng ngụ ý trinh tiết
Dịch nghĩa :
Tả cảnh phiêu bạc của một giai nhân (có thể ví với một người tài hoa), cuối bài bày tỏ tính thanh bạch, tiết tháọ
Đổ Phủ có tự so sánh mình với người đàn bà đẹp ấy không nhĩ ? Tại sao người đã đẹp tuyệt vời như vậy mà người chồng lại còn đi tìm một người khác ? Vận mệnh nhĩ. Mỗi người một cái nhìn. Đổ Phủ có phàn nàn gì không ? Tôi cho là không. Ông ta chỉ quan sát cuộc đời của một con người, dưới cái ống kính của một người bình thường, nhưng lại với cái tâm tình của một người tinh tế thông cảm hòa mà không đồng. Cái khổ vẫn là cái khổ nhưng Đổ Phủ hình như vượt được lên trên cái khổ ấy để có thể diễn tả một cái khổ chung, cái khổ vô cùng của một mùa đông, mặc chiếc áo đơn bạc đứng bơ vơ tựa vào một cây trúc thẳng đứng (cũng bơ vơ như thế)
1. Có một người con gái đẹp tuyệt vời
2. Sống âm thầm trong một nơi vắng vẻ
3. Nói mình vốn là một con nhà tử tế
4. Phiêu bạc phải ở nơi thảo dã
5. Hồi Quan Trung loạn lạc
6. Anh em đều bị giết hại
7. Quan cao nói đến làm gì
8. Khi chết xác còn không được chôn cất
9. Thói đời ghét cảnh suy tàn
10. Việc đời lao chao như ngọn nến trước gió
11. Người chồng là kẻ khinh bạc
12. Lấy một người con gái mỹ miều khác
13. Hoa dạ hợp còn biết đến lúc để đóng lại
14. Uyên ương chẳng bao giờ ở một mình
15. Nhưng mà cô vợ mới thì cười tươi
16. Có nghe đâu cô vợ cũ đang khóc một mình
17. Nước suối ở trong núi thì trong
18. Ra khỏi núi thành đục
19. Con ở đi bán ngọc về
20. Kéo mớ dây leo che mái nhà dột
21. Hái hoa chẳng buồn cài lên tóc
22. Hái quả bách thì đầy cả vốc tay
23. Trời lạnh tay áo mỏng manh
24. Ngày tàn đứng dựa vào khóm trúc
Dịch thơ : Trần Trọng Kim
Một trang quốc sắc tuyệt vời
Náu thân hiu quạnh ở nơi hang cùng
Kể rằng con cái nhà tông
Sa cơ phải lạc loài cùng cỏ cây
Quan Trung loạn lạc những ngày
Anh em bị hại bởi tay hung tàn
Kể chi hiển trật cao quan
Thảm thay đến nổi xương tàn không thu
Tình đời suy có ai phù
Việc đời chi khác đèn cù xoay quanh
Lang quân cũng thói bạc tình
Coi người mới đẹp như hình tiên sa
Biết thời kìa dạ hợp hoa
Cặp uyên ương nọ thường là ngủ đôi
Chỉ trông người mới vui cười
Nghe đâu tiếng khóc của ai cô phòng
Suối còn trong núi suối trong
Suối ra khỏi núi suối trông đục ngầu
Sai tỳ đi bán hạt châu
Lều tranh rách nát phải khâu dây lài
Ngắt hoa mái tóc không cài
Vốc đầy lá Bách hái hoài không thôi
Lạnh lùng tay áo mỏng tơi
Trời hôm dựa khóm trúc dài thẩn thơ
Dịch thơ : Nam Trân
Có con người đẹp tuyệt vời
Nương cây nấp cỏ ở nơi hang cùng
Rằng xưa con gái nhà dòng
Lạc loài từ buổi Quan Trung gặp nàn
Anh em đều chịu chết oan
Xương rơi thịt nát kể quan làm gì
Tình đời ghét yếu chán suy
Việc đời muôn đổi khác chi bóng đèn
Ông chồng gan dạ bạc đen
Mà cô vợ mới như tiên non Bồng
Hợp hoan hoa cũng đèo bồng
Uyên ương chim cũng đậu chung canh dài
Chỉ nghe vợ mới nô cười
Khóc than vợ cũ sụt sùi uổng công
Suối còn ở núi thì trong
Suối ra khỏi núi vừa xong đục rồi
Con hầu đi bán ngọc trai
Trở về dứt lá dọi ngoài mái tranh
Bứt hoa chẳng giắt tóc xanh
Ngắt bòn quả trắc để dành đầy tay
Trời chiều vạt lụa mỏng bay
Lạnh lùng đứng tựa gốc cây tre dài
Dịch thơ : Tương Như
Người đẹp nhất trần gian
Náu mình nơi hang cốc
Rằng thiếp vốn con nhà
Lạc loài nơi sim móc
Quan Trung thuở giặc tràn
Anh em bị giết chóc
Quyền qúy nói mà chi
Thịt xương đành bỏ mục
Thói đời ghét vận xuy
Đời chao như ngọn đuốc
Ông chồng bạc như vôi
Vợ mới đẹp như ngọc
Uyên ương đậu có đôi
Hợp hoan biết nhớ lúc
Chỉ thấy người mới cười
Nào nghe người cũ khóc
Ở núi nước khe trong
Khỏi núi nước khe đục
Hầu gái bán ngọc về
Bứt dây chèn mái nóc
Hái hoa chẳng cài đầu
Nhặt quả cho đầy vốc
Trời rét áo phong phanh
Chiều hôm tựa khóm trúc
Dịch thơ : Khương Hữu Dụng
Có người đẹp nhất đời
Náu thân chốn hang hóc
Xưng mình vốn con nhà
Lạc loài nương cỏ mục
Quan Trung xưa loạn lạc
Anh em bị giết chóc
Quan cao mà kể chi
Ruột thịt khôn đùm bọc
Tình đời ghét sa sút
Muôn việc đèn chao lắc
Chồng xưa đứa bạc tình
Người mới báu như ngọc
Dạ hợp còn nhớ giờ
Uyên ương nào lẻ cặp
Chỉ thấy người mới cười
Đâu nghe người cũ khóc
Ở núi nước khe trong
Ra núi nước khe đục
Con sen bán châu về
Giây bìm dọi nhà dột
Ngắt hoa chẳng giắt đầu
Hái bách tràm tay vốc
Trời lạnh áo mong manh
Ngày tàn tựa khóm trúc
Dịch thơ : Nguyễn Phước Hậu
Cô gái đẹp tuyệt trần
Trong núi sống âm thầm
Lạc loài cùng cây cỏ
Vốn con nhà xuất thân.
Xưa Quan Trung loạn lạc
Anh em chết thảm thương
Cả quan cao hiển đạt
Thây không vẹn thịt xương.
Đời suy sụp ai phù
Muôn việc tựa đèn cù
Anh chồng phường bạc bẻo
Vợ mới ngọc vừa thu .
Hợp hôn cũng theo thời
Uyên ương không đơn độc
Thấy người mới tươi cười
Không nghe người cũ khóc .
Trong núi suối xanh lơ
Khỏi núi, nước đục mờ.
Hầu gái đi bán ngọc
Sửa mái tranh xác xơ.
Ngắt hoa không cài tóc
Áo mỏng lạnh buốt tay
Hái lá đầy bụm vốc
Chiều tựa trúc thở dài.
Dịch thơ : Nguyễn Tâm Hàn
Người tiên dáng vẻ trang đài
Âm thầm nét ngọc giữa nơi núi rừng
Vốn nhà khá giả …
bỗng dưng
Cuộc đời trôi giạt đến vùng cỏ cây
Quan Trung buổi loạn trước đây
Anh em yểu thác, phận nầy long đong
Quan quyền chi … tủi cho lòng
Chết nằm thịt rữa, người không đoái hoài
Tình đời bạc bẽo như vôi
Thân giờ đốm lửa giữa trời phong ba
Đường tình cũng lắm xót xa
Chồng thương người mới nõn nà xinh tươi
Hợp hôn hoa nở cùng thời
Chim uyên ương cũng có đôi xum vầy
Tiếng cười hạnh phúc mê say
Chẳng nghe tiếng nấc phận này cô đơn
Suối trong lúc chẩy từ nguồn
Qua vùng núi biếc nước tuôn đục ngầu
Bán ngọc về, bé gái hầu
Ôm theo lá dại vá đầu mái tranh
Ngắt hoa…
ngơ ngẩn…
vô tình
Bứt hoài lá Bách quanh mình chẳng thôi
Trời trở lạnh
nắng chiều phai
Áo xanh tựa trúc trông vời xa xăm
Dịch thơ : Phụng Hà
Người đâu nhan sắc tuyệt trần ,
Tím nơi hoang văng, nương mình non sâu .
Rằng, xưa danh giá như ai ,
Sa cơ, nay phải cỏ cây bạn cùng .
Quan Trung loạn lạc hãi hùng ,
Anh em táng mạng để nàng một thân .
Nào đâu hiển quý cao sang ,
Đồng hoang gò thẳm xương tàn còn chi .
Thói thường người ghét kẻ suy ,
Giòng đời chao đảo khác chi đèn lồng .
Phu quân vốn kẻ hai lòng ,
Tình nhân mặt ngọc đèo bòng mê si .
Hoa hợp hôn nở đúng thì ,
Đôi uyên ương, chẳng mấy khi tách rời .
Trông tình nhân mới vui cười ,
Nào hay người cũ sụt sùi đêm thâu .
Suối còn trong núi trắng phau ,
Nước ra khỏi núi đục ngầu thảm thê .
Thị tì bán hạt châu về ,
Lều tranh dặm vá tứ bề dây khâu .
Ngắt hoa chẳng muốn cài đầu ,
Trái rừng nàng hái cũng đầy vốc tay .
Chiều đông áo mỏng, gió may ,
Tựa bên khóm trúc chẳng khuây mối sầu .
Dịch thơ : Anh Nguyên
Có người nữ đẹp tuyệt vời,
Náu nương hang trống làm nơi qua ngày.
Gia đình nền nếp xưa nay,
Lạc loài nên phải cỏ cây vui cùng.
Khi xưa loạn đến Quan-Trung,
Anh em gặp nạn đều cùng chết oan.
Quan trên, sao thể kêu van,
Không thâu được cả xương tan thịt rời.
Thói đời ghét kẻ hết thời,
Đều theo ngọn đuốc làm nơi hướng về.
Nên chàng bạc bẽo bỏ bê,
Tấm thân ngà ngọc mới về chưa quen.
Cỏ trinh nữ biết ngày đêm,
Chim ương chẳng ngủ, suốt đêm ngóng chồng.
Chỉ hay gái mới cười không,
Đâu nghe vợ cũ khóc trong khuê phòng!
Ở nơi khe núi, suối trong,
Ra ngoài, suối đục, ấy lòng người ta.
Gái hầu bán ngọc chợ xa,
Mang về bó cỏ dặm nhà vách tranh.
Ngắt hoa, gắn tóc chẳng đành,
Nhiều lần hái bách, trung thành với ai!
Lạnh trời áo mỏng rách vai,
Chiều chiều tựa trúc thở dài xót thân!...
Dịch thơ : Viên Thu
Có trang tuyệt sắc đáng giai nhân,
Núi vắng âm thầm ẩn một thân.
Nàng thật vốn con nhà thế phiệt,
Mà nay dạt tựa cỏ lau ngàn.
Quang trung ngày ấy còn liêu loạn,
Huynh đệ đều cùng bỏ mạng oan.
Quan chức cao sang nào đáng kể,
Chết không nhặt được nắm xương tàn.
Tình đời khinh miệt kẻ sa cơ,
Mọi việc buồn như nến tỏ mờ.
Chồng lại vốn là phường bạc bẽo,
Rước về người ngọc đẹp như mơ.
Nở hoa dạ hợp, đêm còn nhớ
Rẻ bóng uyên ương, dạ chẳng ngờ.
Chỉ thấy ai nay cười hớn hở,
Nào nghe người cũ khóc bơ vơ.
Trong non, suối hãy còn trong sạch,
Ra núi, nước thôi đã đục nhờ.
Hầu gái bán châu về lảng đảng,
Nhặt bìm dặm mái cỏ hoang sơ.
Hoa hái chẳng cài vầng tóc lệch,
Tay đầy lá bách vốc thờ ơ .
Trời hàn cánh áo xanh xao mỏng,
Tựa trúc chiều, ai đứng ngần ngơ.
Dịch thơ : Trần Minh Tú
Có nàng sắc đẹp tuyệt vời
Núi non vắng vẻ, lánh đời trú chân
Vốn dòng gia thế xuất thân
Mà nay phiêu dạt ở gần cỏ cây
Quan Trung loạn lạc xa đây
Anh em bị hại, toàn thây đâu nào
Kể chi quyền quí sang cao
Chết chẳng nhặt được chút nào thịt xương
Suy vi đời vốn chẳng thương
Ngọn đèn nhấp nháy, sự thường khác chi!
Đẹp xinh nàng cũng có thì
Anh chồng bạc bẽo, cưới dì xinh tươi
Hợp hôn biết nở đúng thời
Uyên ương chẳng muốn ở nơi một mình
Chỉ thấy người mới cười xinh
Nào hay người cũ lệ tình như mưa
Ở khe trong vắt có thừa
Mà ra khỏi núi suối vừa đục luôn
Con hầu đem ngọc bán buôn
Trở về bứt lá để luồn mái tranh
Ngắt hoa dắt tóc chẳng đành
Hái thêm lá bách để dành đầy tay
Mỏng xanh ống áo khẽ lay
Chiều lạnh đứng dựa khóm này trúc xanh
Dịch thơ : Nguyễn Minh
Có người đẹp trần gian hiếm thấy
Sống âm thầm trong dãy núi xanh
Tự xưng con cái nhà lành
Sa cơ lưu lạc tựa cành cỏ cây
Ngày đó đất Quan Trung dấy loạn
Anh chị em ly tán thàm thương
Quan cao cũng tựa dân thường
Chết đầy mất xác, thịt xương xá gi
Đời ghét kẻ sa cơ thất thế
Mạng sống như đèn để gió to
Bạc tình lả gã vũ phu
Vợ sau cưng quí tựa như ngọc ngà
Há chẳng biết hợp hôn khép lá
Uyên ương thường sống có đủ đôi
Chỉ hay vợ mới tươi cười
Kể chi vợ cũ khóc hoài dửng dưng
Còn trong núi nước trong như lọc
Khói núi rồi nước đục lẽ thường
Sai tì bán ngọc con buôn
Trở về kéo cỏ lợp buồng mái tranh
Ngắt đóa hoa nhưng không cài tóc
Tay cầm đầy lá bách hái rồi
Lạnh trời tay áo mỏng tơi
Chiều chiều tưa trúc trông vời mung lung
Witter Bynner
Who is lovelier than shẻ
Yet she lives alone in an empty valleỵ
She tells me she came from a good family
Which is humbled now into the dust.
...When trouble arose in the Kuan district,
Her brothers and close kin were killed.
What use were their high offices,
Not even shielding their own lives? --
The world has but scorn for adversity;
Hope goes out, like the light of a candlẹ
Her husband, with a vagrant heart,
Seeks a new face like a new piece of jade;
And when morning-glories furl at night
And mandarin-ducks lie side by side,
All he can see is the smile of the new love,
While the old love weeps unheard.
The brook was pure in its mountain source,
But away from the mountain its waters darken.
...Waiting for her maid to come from selling pearls
For straw to cover the roof again,
She picks a few flowers, no longer for her hair,
And lets pine-needles fall through her fingers,
And, forgetting her thin silk sleeve and the cold,
She leans in the sunset by a tall bamboọ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét