月 夜
今 夜 鄜 州 月
閨 中 只 獨 看
遙 憐 小 兒 女
未 解 憶 長 安
香 霧 雲 鬟 濕
清 輝 玉 臂 寒
何 時 倚 虛 幌
雙 照 淚 痕 乾
杜 甫
NGUYỆT DẠ
Kim dạ Phu Châu nguyệt
Khuê trung chỉ độc khan
Giao liên tiểu nhi nữ
Vị giải ức Trường An
Hương vụ vân hoàn thấp
Thanh huy ngọc tí hàn
Hà thời ỷ hư hoảng
Song chiếu lệ ngân can
Đỗ Phủ
Chú thích :
Phu châu: nay là huyện Phu, tỉnh Thiểm Tâỵ Đổ Phủ làm bài này trong mùa thu năm 756, tại Trường An đang bị quân An Lộc Sơn chiếm giữ, vợ con lúc đó đang ngụ tại Phu châu
Dịch nghĩa :
Bài thơ nhắc đến trăng trong chỉ câu đầu, mà ánh trăng bàng bạc cả nguyên bàị Trăng dành riêng cho phòng khuê, nhưng thi nhân cũng biết đến, vì vậy mà tình cảm của nguyên gia đình cho nhau, chồng nhớ vợ nhớ con đang nhớ một mình mình ở đây đang bị kẹt trong thành, bị giặc chiếm giữ.
Hai câu cuối, so với hai câu cuối trong bài Dạ vũ ký Bắc của Lý thương Ẩn, "Hà đương cộng tiễn tây song chúc, Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì", Đổ Phủ thật đơn giản mà thâm thúy, còn Lý Thương Ẩn thì có vẻ tài điệu, ba hoa nhĩ. Tình cảm thì như nhau mà một kẻ chân, một kẻ lộng; kẻ tả ngấn lệ khô, kẻ ví von nhớ lại bấy giờ.
Đêm nay trăng chiếu tại Phu châu
Chỉ có những người trong phòng khuê nhìn ngắm
Ở xa thương cho đứa con gái nhỏ
Chưa biết nhớ đến Trường An
(Vợ thì) mái tóc mây ướt đẩm trong sương
Cánh tay ngọc giá lạnh trong ánh trăng thanh
Biết bao giờ lại được tựa (bên nhau) bên cửa mở
Hai bóng song song bên nhau, ngấn lệ đã khô
Dịch thơ : Trần Trọng San
Đêm nay trăng chiếu Phu châu
Phòng khuê riêng ngắm trăng sầu lẻ loi
Thương tình con trẻ thơ ngây
Còn chưa biết nhớ đến người Trường An
Tóc mây ướt dẫm sương thơm
Lạnh lùng tay ngọc phủ làn sáng trong
Bao giờ cùng tựa bên song
Cho trăng soi ngấn đôi dòng lệ khô
Dịch thơ : Tản Đà
Châu Phu này lúc trăng soi
Buồng the đêm vắng riêng coi một mình
Đoái thương thơ dại đầu xanh
Tràng An chưa biết mang tình nhớ nhau
Sương sa thơm ướt mái đầu
Cánh tay ngọc trắng lạnh màu sáng trong
Bao giờ tựa bức màn không
Gương soi chung bóng lệ ròng sương khô
Witter Bynner :
Far off in Fuzhou she is watching the moonlight,
Watching it alone from the window of her chamber-
For our boy and girl, poor little babes,
Are too young to know where the Capital is.
Her cloudy hair is sweet with mist,
Her jade-white shoulder is cold in the moon.
...When shall we lie again, with no more tears,
Watching this bright light on our screen?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét