Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Tầm Tây sơn ẩn giả bất ngộ - Khâu Vi

尋西山隱者不遇 

絕 頂 一 茅 茨 
直 上 三 十 里
扣 關 無 僮 僕
窺 室 惟 案 几
若 非 巾 柴 車
應 是 釣 秋 水
差 池 不 相 見
黽 勉 空 仰 止
草 色 新 雨 中
松 聲 晚 窗 裡
及 茲 契 幽 絕
自 足 蕩 心 耳
雖 無 賓 主 意
頗 得 清 淨 理
興 盡 方 下 山
何 必 待 之 子

邱 為

TẦM TÂY SƠN ẨN GIẢ BẤT NGỘ

Tuyệt đỉnh nhất mao tỳ 
Trực thượng tam thập lý 
Khấu quan vô đồng bộc 
Khuy thất duy an cơ
Nhược phi cân sài xa 
Ứng thị điếu thu thuỷ 
Sai trì bất tương kiến 
Mẫn miễn không ngưỡng chỉ 
Thảo sắc tân vũ trung
Tùng thanh vãn song lý 
Cập từ khế u tuyệt 
Tự túc đãng tâm nhĩ 
Tuy vô tân chủ ý 
Phả đắc thanh tịnh lý 
Hưng tận phương hạ sơn 
Hà tất đãi chi tử

Khâu Vi

Dịch thơ : Lê Nguyễn Lưu

Ba mươi dặm ngất cao 
Một mái tranh lồng lộng 
Gõ cửa, tiểu đồng đâu? 
Dòm nhà, bàn ghế trống 
Dong chơi xe gỗ xa? 
Câu cá ao thu rộng? 
Lân la chẳng gặp người 
Vời vợi đành trông ngóng 
Cỏ thắm giữa cơn mưa 
Thông reo chiều cửa động 
Vắng tênh cảnh hợp tình 
Tai thoáng, lòng thông rỗng 
Khách chủ chửa trao lời 
Thanh nhàn đã thích sống 
Hứng tàn, xuống núi thôi 
Chờ chi người vắng bóng!

Dịch thơ : Anh Nguyên

Đỉnh cao ngất, một mái tranh, 
Thẳng ba chục dặm, đi nhanh một hồi. 
Cửa, kêu không trẻ trả lời, 
Ghé nhìn, bàn ghế không người, vắng tanh. 
Nếu không xe gỗ dạo quanh, 
Cũng đang câu cá bên gành nước sâu. 
Lỡ làng không gặp được nhau, 
Thì đành gắng gượng ngẩng đầu nhìn xa. 
Cỏ mầu tươi dưới mưa sa, 
Gió thông chiều thổi vào qua song nhà. 
Vắng, nhàn, thực hợp người ta, 
Tâm an, tai thoáng, thật là đủ thay. 
Khách chưa hỏi chủ ý này, 
Lẽ đời trong sạch hiểu ngay được rồi. 
Hứng tàn, xuống núi đi thôi, 
Cần chi phải đợi xa xôi ông về...

Witter Bynner :

To your hermitage here on the top of the mountain 
I have climbed, without stopping, these ten miles. 
I have knocked at your door, and no one answered; 
I have peeped into your room, at your seat beside the tablẹ 
Perhaps you are out riding in your canopied chair, 
Or fishing, more likely, in some autumn pool. 
Sorry though I am to be missing you, 
You have become my meditation -- 
The beauty of your grasses, fresh with rain, 
And close beside your window the music of your pines. 
I take into my being all that I see and hear, 
Soothing my senses, quieting my heart; 
And though there be neither host nor guest, 
Have I not reasoned a visit completẻ 
...After enough, I have gone down the mountain. 
Why should I wait for you any longer?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét