秦中感秋寄遠上人
一 丘 嘗 欲 臥
三 徑 苦 無 資
北 土 非 吾 願
東 林 懷 我 師
黃 金 燃 桂 盡
壯 志 逐 年 衰
日 夕 涼 風 至
聞 蟬 但 益 悲
孟 浩 然
TẦN TRUNG CẢM THU KÝ VIỄN THƯỢNG NHÂN
Nhất khâu thường dục ngoạ
Tam kính khổ vô tư
Bắc thổ phi ngô nguyện
Đông lâm hoài ngã sư
Hoàng kim nhiên quế tận
Tráng chí trục niên suy
Nhật tịch lương phong chí
Văn thiền đản ích bi
Mạnh Hạo Nhiên
Chú thích :
Tần Trung: xưa là đất Tần nên gọi là Tần trung, giờ là Thiểm Tây
Thượng nhân: hoà thượng
Đông Lâm: tên chùạ Tấn cao tăng Tuệ Vĩnh, ở Lư Sơn, Tây Lâm, cùng Tuệ Viễn là đồng môn bạn cũ, cùng ở chung chỗ. Sau có thứ sử Hoàn Y, ở Sơn Đông lập thêm một phòng điện nữa ở xa xa, gọi là Đông Lâm
Nhiên quế: Củi quý như quế. Đốt quế như đốt củi
Dịch nghĩa :
Khiển hoài theo kiểu Mạnh Hạo Nhiên ? Lý thương Ẩn nói đến lúc xưa với một tý thương cảm về cuộc đời trụy lạc. Mạnh Hạo Nhiên nói đến lúc xưa với một tý hoài nghi về ba con đường ... Ba con đường ấy là gì ? Một là cao ngọa trên gò mặc đời trôi nổi; một là thi triển hùng tài đại lược ở phía bắc (Chinh viễn tướng quân ?), một là tu đạo theo thầy ở chùa Đông Lâm. Rốt cuộc thi nhân làng nhàng ở giữa, thiếu tiền chăng ? Chắc không phải vậy, có lẽ thi nhân chỉ tự hỏi nếu mà có ba lần tuổi tráng niên thì sẽ biết được mỗi lối đi sẽ rốt cuộc đến đâu nhĩ. Đấy chính là cái bi ai của con người, đi đường một chiều, sinh ra không chọn được, mà chết đi cũng chẳng chọn được ...
1. Đã có lần muốn nằm ngủ khòeo trên một gò nào đó
2. Có ba con đường (ngã ba cuộc đời ?), khổ là không có tiền
3. Xứ bắc không phải nơi tôi muốn ở
4. Chùa Đông Lâm lại nhớ thầy của tôi
5. Vàng bạc tiêu phí hết tận
6. Hùng tâm tráng chí mỗi năm suy tàn mỗi năm
7. Mặt trời lặn gió nhẹ hây hây thổi đến
8. Nghe tiếng dế kêu lại càng cảm thấy bi thương
Dịch thơ : Lê Nguyễn Lưu
Muốn ẩn nơi gò núi
Cúc nhiều, của cải không
Chẳng mong gì cõi bắc
Còn nhớ cụ rừng đông
Đắt đỏ, tiền tiêu sạch
Dần dà, chí lớn nông
Ngày đêm làn gió mát
Ve hát buồn mênh mông
Muốn ẩn nơi gò núi
Cúc nhiều, của cải không
Chẳng mong gì cõi bắc
Còn nhớ cụ rừng đông
Đắt đỏ, tiền tiêu sạch
Dần dà, chí lớn nông
Ngày đêm làn gió mát
Ve hát buồn mênh mông
Witter Bynner :
How gladly I would seek a mountain
If I had enough means to live as a recluse!
For I turn at last from serving the State
To the Eastern Woods Temple and to you, my master.
...Like ashes of gold in a cinnamon-flame,
My youthful desires have been burnt with the years-
And tonight in the chilling sunset-wind
A cicada, singing, weighs on my heart.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét