秋日登吳公臺上寺遠眺
古 臺 搖 落 後
秋 日 望 鄉 心
野 寺 人 來 少
雲 峰 水 隔 深
夕 陽 依 舊 壘
寒 磬 滿 空 林
惆 悵 南 朝 事
長 江 獨 至 今
劉 長 卿
THU NHẬT ĐĂNG NGÔ CÔNG ĐÀI THƯỢNG TỰ VIỄN THIẾU
Cổ đài dao lạc hậu
Thu nhật vọng hương tâm
Dã tự nhân lai thiểu
Vân phong thuỷ cách thâm
Tịch dương y cựu luỹ
Hàn khánh mãn không lâm
Trù trướng nam triều sự
Trường giang độc chí kim
Lưu Trường Khanh
Chú thích :
Ngô công đài: đài do Lưu Tống Thẩm Khánh làm, tướng Trần Ngô minh Triệt sửa sang thêm, do đó có tên
Nam triều: Sau Đông Tấn, bốn triều Tống Tề Lương Trần, làm kinh đô phía nam, xưng là nam triều
Dịch nghĩa :
Bài thơ đầy những cảnh điêu tàn, đài xuy đổ, chùa hoang sơ, chiều tà, chuông chùa, dòng sông Trường giang chảy xa xạ Mỗi câu tả cảnh lại xen vào một câu tả tình, cảnh tình xen nhau gợi nên một cảm tưởng hoài cổ và nhớ nhà vô cùng xúc động ... Câu cuối là một cái nhìn cảm khái về sông Trường giang xa xa, một cảm khái sự biến chuyển của con người, so với sự bất di bất dịch của cảnh vật; Ruộng dâu biến thành biển cả ... Nhớ đến chuyện Thiên long bát bộ, đoạn cuối lúc Tiêu Phong về đến Nhạn Môn Quan, nhớ lại lúc cùng A Châu hội ngộ lại ở đó, cây liễu chỗ A Châu đứng tựa, như mĩm cười, còn nghe đâu đây tiếng A Châu nói: Tôi chờ đại gia ở đây ba ngày ba đêm rồi, chỉ sợ đại gia không bao giờ lại, tạ trời tạ phật, đại gia rốt cuộc cũng đến ...
Ngôi đài cổ đã hoang phế từ lâu nay
Trời mùa thu làm người ta nhớ đến quê hương
Chùa hoang sơ ít có ai lai vãng
Cách dòng nước sâu nhìn ngọn núi mây bao phủ
Tịch dương chiếu trên những thành trì xưa cũ
Tiếng chuông ngân lạnh lẽo vang đầy trong rừng trống
Lòng nghe thương cảm đến chuyện nam triều thời xưa
Dòng Trường giang vẫn trôi cho đến bây giờ
Dịch thơ : Bùi Khánh Đản
Cổ đài trong cảnh hoang lương
Thu sang, vào ngắm nhớ thương quê nhà
Chùa đồng vắng kẻ lại qua
Sông sâu, mây núi cách xa đôi đường
Luỹ xưa dưới bóng tà dương
Khánh ngân vẳng khắp rừng hoang lạnh lùng
Nam Triều sự nghiệp buồn không
Ngày nay còn lại một dòng Trường Giang
Dịch thơ : Mai Lang
Thu đến mong quê cũ,
Cổ đài đã bỏ hoang.
Núi mây xa nước thẳm,
Chùa nội hiếm ai màng.
Rừng lạnh chuông ngân vẳng,
Lũy xưa nắng chiếu vàng.
Chuyện Nam Triều nghĩ xót,
Nay chỉ mỗi Trường Giang.
Dịch thơ : Huyền Lâm
Cổ Đài một cõi tang thương
Ngày thu vọng tưởng cố hương quê nhà
Chùa hoang vắng khách phương xa
Sông sâu , mây gió khó mà gặp nhau
Thành xưa nắng ngả bên rào
Rừng hoang tiếng khánh lạc bào hư không
Nam Triều một thuở tươi hồng
Giờ đây còn lại chỉ giòng Trường Giang
Witter Bynner :
So autumn breaks my homesick heart....
Few pilgrims venture climbing to a temple so wild,
Up from the lake, in the mountain clouds.
...Sunset clings in the old defences,
A stone gong shivers through the empty woods.
...Of the Southern Dynasty, what remains?
Nothing but the great River.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét