燕 歌 行 並 序
漢 家 煙 塵 在 東 北
漢 將 辭 家 破 殘 賊
男 兒 本 自 重 橫 行
天 子 非 常 賜 顏 色
摐 金 伐 鼓 下 榆 關
旌 旆 逶 迤 碣 石 間
校 尉 羽 書 飛 瀚 海
單 于 獵 火 照 狼 山
山 川 蕭 條 極 邊 土
胡 騎 憑 陵 雜 風 雨
戰 士 軍 前 半 死 生
美 人 帳 下 猶 歌 舞
大 漠 窮 秋 塞 草 衰
孤 城 落 日 鬥 兵 稀
身 當 恩 遇 常 輕 敵
力 盡 關 山 未 解 圍
鐵 衣 遠 戍 辛 勤 久
玉 筋 應 啼 別 離 後
少 婦 城 南 欲 斷 腸
征 人 薊 北 空 回 首
邊 庭 飄 颻 那 可 度
絕 域 蒼 茫 更 何 有
殺 氣 三 時 作 陣 雲
寒 聲 一 夜 傳 刁 斗
相 看 白 刃 血 紛 紛
死 節 從 來 豈 顧 勳
君 不 見 沙 場 征 戰 苦
至 今 猶 憶 李 將 軍
高 適
YÊN CA HÀNH
Hán gia yên trần tại đông bắc
Hán tướng từ gia phá tàn tặc
Nam nhi bản tự trọng hoành hành
Thiên tử phi thường tứ nhan sắc
Song kim phạt cổ hạ Du Quan
Tinh kỳ uy di Kiệt Thạch gian
Hiệu úy vũ thư phi hãn hải
Thiền Vu lạp hỏa chiếu Lang Sơn
Sơn xuyên tiêu điều cực biên thổ
Hồ kỵ bằng lăng tạp phong vũ
Chiến sĩ quân tiền bán tử sinh
Mỹ nhân trướng hạ do ca vũ
Đại mạc cùng thu tái thảo suy
Cô thành lạc nhật đấu binh hy
Thân đương ân ngộ thường khinh địch
Lực tận quan sơn vị giải vi
Thiết y viễn thú tân cần cửu
Ngọc trợ ưng đề biệt ly hậu
Thiếu phụ thành nam dục đoạn trường
Chinh nhân Kế Bắc không hồi thủ
Biên đình phiêu dao na khả độ
Tuyệt vực thương mang cánh hà hữu
Sát khí tam thời tác trận vân
Hàn thanh nhất dạ truyền điêu đẩu
Tương khan bạch nhận tuyết phân phân
Tử tiết tòng lai khởi cố huân
Quân bất kiến sa trường chinh chiến khổ
Chí kim do ức Lý tướng quân
Cao Thích
Chú thích:
Yên ca hành: một khúc hát xưa, Yên bây giờ là khu vực tỉnh Hà Bắc
Hán gia: nhà Hán, nhưng ám chỉ nhà Đường
Du quan: Sơn Hải quan, ở huyện Lâm Du, tỉnh Hà Bắc
Kiệt Thạch: tên núi, phía tây nam huyện Nhạc Đình tỉnh Hà Bắc
Vũ thư: Xưa những công văn khẩn cấp đều có cài chiếc lông gà làm hiệu chạy hỏa tốc
Hãn hải: sa mạc ở biên giới tỉnh Tuy Viễn
Thiền vu: danh hiệu của vua Hung nô
Lang san: núi Lang cư tư, miền tây bắc nội Mông cổ
Thiết y: tức là khôi giáp
Ngọc trợ: chỉ nước mắt
Kế Bắc: miền bắc tỉnh Hà Bắc
Điêu đẩu: đồ quân dụng bằng đồng, đựng được độ một đấu gạo, ngày dùng để nấu ăn, đêm gõ để cầm canh trong trại
Lý tướng quân: chỉ Lý Mục, tướng nước Triệu, phá Hung Nô mười mấy vạn binh.
Dịch nghĩa :
Bài thơ lúc đầu tả tướng quân hùng dũng dẫn binh ra ngoài biên tái dẹp giặc giúp vua cứu nước. Chinh chiến mòn mỏi một hồi đã thấy kiệt quệ và thấy sự vô lý của chiến tranh, cuối bài là một lời than vừa thê khổ mà vừa có tí hy vọng nhỏ bé sẽ kết thúc chiến tranh rất gần đâỵ
1. Nhà Hán có loạn ở phía đông bắc
2. Tướng nhà Hán từ giã gia đình đi dẹp giặc
3. Người con trai vốn coi sự vẫy vùng là quan trọng
4. Thiên tử cũng rất coi trọng vị tướng quân ấy
5. Khua chiêng gióng trống đem quân xuống ải Du quan
6. Cờ xí uốn lượn rợp vùng Kiệt Thạch
7. Tin hỏa cấp từ hiệu úy gởi về sa mạc
8. Ngọn lữa binh của vua Hung Nô chiếu rạng Lang sơn
9. Sông núi khắp nơi đều tiêu điều
10. Quân kỵ rợ Hồ tràn lan mọi nơi như mưa gió
11. Người chiến sĩ ngoài trận tiền sống trong hoàn cảnh hiểm nghèo
12. Người mỹ nữ trong trướng đang còn múa hát
13. Sa mạc mênh mông cuối thu cỏ tàn tạ
14. Thành trì cô độc trời lặn quân lính ít ỏi
15. Thân đã trót mang ơn vua đành xem thường mang sống để chiến đấu
16. Đã hết sức mình mà non nước chưa được giải vây
17. Áo mũ giáp luôn suốt lâu nay đã tân khổ
18. Từ hồi biệt ly đến bây giờ đã bao lần nước mắt lả chả
19. Phía nam người vợ trẻ buồn rầu muốn đứt ruột
20. Phía bắc người chinh nhân quay đầu lại chẳng biết làm sao được
21. Ngoài biên tái xa xôi làm sao mà được gặp nhau
22. Chốn xa thẳm bao la còn có gì đâu
23. Trong ba mùa sát khí đằng đằng kết thành từng trận mây giăng
24. Tiếng kiềng vang lên trong đêm vắng lạnh lẽo
25. Nhìn nhau trên ngọn dáo máu (tuyết) rơi lất phất
26. Xưa nay đã vì tiết nghĩa thì có để ý gì đến huân công
27. Bạn không thấy sao! chinh chiến ngoài sa trường biết bao là khổ nhọc
28. Đến nay như còn nhớ đến Lý tướng quân (mong sao dẹp giặc về quê hương)
Dịch thơ : Trần Trọng San
Khói bụi nhà Hán mờ đông bắc
Tướng Hán rời nhà đi dẹp giặc
Nam nhi vốn trọng chí tung hoành
Cửu trùng đặc biệt ban nhan sắc
Chiêng khua trống gióng xuống Du quan
Kiệt Thạch tinh kỳ phấp phới sang
Vũ thư hiệu úy bay hãn hải
Lửa săn chúa mọi chiếu Lang san
Núi sông xơ xác miền biên tái
Ngựa rợ hung hăng trong gió mưa
Trước quân lính chiến đầy nguy hiểm
Dưới trướng cô nàng vẫn múa ca
Sa mạc tàn thu cỏ úa gầy
Thành cô quân ít nắng chiều gay
Mình mang ơn chúa coi thường giặc
Sức hết quan san chưa giải vây
Gian khổ biên thùy mảnh áo nhung
Chia ly đủa ngọc chắc tuôn ròng
Bên thành thiếu phụ lòng như xé
Kế Bắc chinh phu vẫn ngoảnh trông
Xa thẳm biên đình đến được sao
Bao la tuyệt vực có chi nào
Ba mùa sát khí xông mây trận
Lạnh lẽo đêm đêm tiếng mõ sầu
Lấp lóa gươm đao tuyết trắng ngần
Xá gì công trạng tiếc chi thân
Thấy chăng chiến địa đầy gian khổ
Còn nhớ xưa kia Lý tướng quân
Dịch thơ : Nguyễn Bích Ngô
Nhà Hán giặc tràn vào đông bắc
Tướng Hán giã nhà đi giết giặc
Nam nhi vốn trọg chí tung hoành
Thiên tử vui mừng rạng nhan sắc
Quân xuống cửa Du chiêng trống vang
Kéo qua núi Kiệt cờ rợp đường
Lệnh quân khẩn cấp qua biển cát
Khói lửa Thiền vu rực núi Lang
Non sông xơ xác khắp biên thổ
Quân Hồ phi ngựa như mưa gió
Chiến sĩ ra trận nửa tử sinh
Mỹ nhân dưới trướng còn hát múa
Sa mạc cuối thu rụi cỏ cây
Biên thành chiều tối quân ít thay
Thân chịu ơn trên khinh lũ giặc
Kiệt sức quan san chưa giải vây
Áo sắt trấn xa gian khổ miết
Lệ ngọc tuôn rơi sầu ly biệt
Thiếu phụ thành nam nhớ dàu dàu
Chinh phu Kế Bắc buồn da diết
Dễ đâu tới được chốn biên đình
Cỏi vắng hoang lương không kể xiết
Ba mùa sát khí tựa mây đùn
Suốt đêm lạnh lùng mõ canh thét
Cùng nhìn lưỡi kiếm tuyết bay tung
Xưa nay tử tiết há hòng công
Ngươi thấy chăng sa trường chinh chiến khổ
Đến nay còn nhớ Lý anh hùng
Dịch thơ : Nguyễn Phước Hậu
Đời nhà Hán loạn tràn đông bắc
Tướng giã nhà dẹp giặc lên đường
Đức vua đẹp dạ khác thường
Trai tài hăng hái chiến trường ruỗi dong
Nổi chiêng trống Du Quan thẳng tiến
Hàng cờ bay vùng Kiệt ra uy
Cát tung hiệu úy đưa thư
Lang Sơn sáng rực, Thiền Vu lửa hồng
Ôi xơ xác non sông cảnh giới
Đoàn kỵ Hồ cỡi gió xông lên
Tử sinh chiến sĩ trận tiền
Mỹ nhân dưới trướng còn triền miên ca
Bãi cát rộng thu già cỏ úa
Vây thành xưa bóng xế quân thưa
Khinh thường vì hưởng ân vua
Lực cùng giải ải mà chưa thoát vòng.
Kẻ áo sắt xung phong gian khổ
Sau chia tay, lệ đỗ chứa chan
Đoạn trường thiếu phụ thành nam
Chinh phu Kế Bắc dặm ngàn hoài hương
Đâu thể đến biên cương lửa rực
Có còn gì tuyệt vực mù khơi
Ba mùa sát khí mây trời
Tiếng điêu đẩu lạnh chơi vơi đêm dài
Cùng nhìn gươm tuyết bay ủ rủ
Quản công người tử thủ còn đây
Nhớ ơn tướng Lý đến nay
Thấy chăng chiến sĩ xả thây sa trường ?
Dịch thơ : Hoa Sơn
Đông bắc Hán triều tung gió bụi
Từ giã quê tướng soái lên đường
Chí trai thường thích vẫy vùng
Vua tôi hoan hỉ sẵn lòng thưởng ban.
Nổi chiêng trống Du Quan tiến bước
Rợp tinh kỳ Kiệt Thạch đóng nhanh
Quá quan khẩn báo quân tình
Thuyền Vu tướng đã công thành Lang Sơn.
Miền khổ tận nước non biên giới
Vó ngựa Hồ xốc tới bão giông
Chiến binh một nửa thương vong
Mỹ nhân dưới trướng vẫn trong vui đùa.
Cỏ đại mạc cuối thu tàn héo
Chiều cô thành quan thiếu, lính thưa
Xông pha đền đáp ơn vua
Sức cùng lực tận vẫn chưa đột vòng.
Chàng Kế Bắc vùi trong kham khổ
Thiếp thành Nam lệ đổ ủ ê
Chiến chinh nào mấy ai về?
Biên cương vời vợi sơn khê dậm nghìn.
Làm sao tới được miền biên ải?
Loạn ba mùa mờ khói thức mây
Mõ khuya điểm lạnh canh chầy
Gươm đao lấp loáng, tuyết bay lạnh lùng.
Vì tiết nghĩa, kể chi công!
Sa trường ai biết chất chồng gian truân?
Nhớ xưa có Lý tướng quân.
Dịch thơ : Nguyễn Tâm Hàn
Lửa binh dậy ngập bắc đông
Hán quân lưng ngựa ra vùng biên cương
Trai tài xông xáo chiến trường
Khí hùng được đấng quân vương nể vì
Trực Du Quan tiến thẳng đi
Khắp vùng Kiệt Thạch quân kỳ tung mây
Hiệu lông gà chạy như bay
Thiền Vu lửa lệnh soi đầy Lang Sơn
Khắp nơi xơ xác điêu tàn
Ngựa Hồ xông xáo như làn gió giông
Trận tiền sống chết như không
Ca nhi múa tiễn anh hùng vui say
Ải quan Thu lá rụng đầy
Thành trơ, quân vắng trời Tây xuống dần
Ân vua chẳng ngại việc quân
Lực tàn ải vẫn chưa phần giải vây
Chiến chinh ròng rã bao ngày
Giọt sầu ly biệt đến nay đã tường
Nam thành thiếu phụ đoạn trường
Người đi Kế Bắc đau thương trông về
Dễ gì tới chốn sơn khê
Vực sâu rừng thẳm tứ bề quạnh hiu
Mây trời tử khí vương theo
Cầm canh tiếng mõ vọng đều suốt đêm
Ánh gươm giữa tuyết đổ rền
Chấp hành quân lệnh mà quên thân mình
Thấy chăng chinh chiến tội tình
Vẫn thương Lý tướng lừng danh một thời
Dịch thơ : Anh Nguyên
Hán triều, đông bắc chiến tranh,
Lìa nhà, tướng Hán dứt tình ra đi.
Tung hoành ấy chí nam nhi,
Mặt rồng hoan hỷ, ít khi ơn này.
Khắp trời Kiệt-Thạch cờ bay,
Chiêng kêu, trống giục, ra ngay ải đầu.
Lệnh quân, sa mạc, truyền mau,
Thiền-Vu, lửa chiếu tuyến đầu Lang-Sơn.
Non sông buồn bã, căm hờn,
Ngựa Hồ giày xéo, mưa tuôn, gió gào.
Trận tiền chết nửa, thương sao!
Mỹ nhân dưới trướng buồn nào!...múa ca!...
Biên thuỳ tàn tạ cỏ hoa,
Chiến binh thấy vắng, chiều tà thành cô.
Ơn vua, coi nhẹ giặc Hồ,
Thâu hồi biên ải, cơ đồ chưa xong.
Giáp binh, cay đắng nén lòng,
Biệt ly, tiếng sáo vang trong đêm trường.
Thành Nam thiếu phụ sầu thương,
Chiến binh Kế-Bắc, ai đường trở lui.
Gió biên qua chẳng nổi rồi,
Mênh mang, lại chuyện ở nơi đất cùng.
Mịt mờ sát khí mây lồng,
Lạnh lùng, hiệu lệnh truyền trong đêm trường.
Kìa xem dao tắm máu hường,
Nào ai tử tiết, huân chương mong chờ.
Chiến trường đau khổ, thấy chưa!
Tướng quân họ Lý, vẫn chưa quên nào!...
Dịch thơ : Viên Thu
Đông bắc Hán gia khói bụi lồng,
Biệt nhà, Hán tướng diệt thù chung.
Tung hoành chiến trận tài trai trọng,
Chúa thượng hằng tâm đãi ngộ cùng.
Kéo xuống Du Quan chiêng trống dậy,
Lượn vòng Kiệt Thạch phướng cờ trương
Lệnh quân Hiệu úy phi cồn cát,
Lửa chúa Thiền vu sáng núi Lang.
Non nước xác xơ dài trận chiến,
Kỵ Hồ ngang dọc tựa mưa giông.
Sa trường binh sĩ vùi sinh tử,
Quân trướng giai nhân hát lạ lùng.
Biển cát cuối thu tàn cỏ ải,
Thành chiều xế nắng vắng quân chinh.
Tình vua ân đãi nên khinh địch,
Ải núi lực tàn khó giải binh.
Đằng đẳng chiến bào ngầm hiểm trở,
Nhạt nhòa lệ ngọc hận chia xa.
Thành nam thiếu phụ sầu đau dạ,
Kế bắc chinh phu tưởng nhớ nhà.
Thăm thẳm biên đình nào đến được,
Mịt mùng lũng vực có còn không.
Ba mùa sát khí bồng kinh hải,
Mỗi tối mõ quân điểm lạnh lùng.
Vung kiếm nhìn nhau ngời tuyết sáng,
Xưa rày công tuẩn tiết nào mong.
Anh không thấy chiến trường gian khổ?
Nay vẫn nhớ hoài Lý tướng công.
Dịch thơ : Nguyễn Minh
Đông bắc Hán ngập tràn lửa trận
Tướng lìa nhà rửa hận xâm lăng
Thân trai chiến địa xung phong
Đức vua nhìn xuống mặt rồng hân hoan
Chiêng trống nổi Du quan thẳng tiến
Cờ xí bay non Kiệt lượn quanh
Quân thư Hãn Hải chuyển nhanh
Thiền Vu lửa trại non Lang sáng ngời
Cảnh xác xơ ở nơi biên giới
Kỵ binh Hồ lui tới như bay
Chiến binh lâm trận bỏ thây
Mỹ nhân dưới trướng vẫn say hát hò
Sa mạc thu cỏ khô héo úa
Nơi cô thành lính có vài tên
Quên mình đền đáp ơn trên
Lực tàn quan ải vẫn còn bị vây
Kẻ giáp sắt lâu ngày gian khổ
Giọt lệ buồn từ độ quân tòng
Thành nam thiếu phụ đau lòng
Chinh phu Kế Bắc ngoái trông nhớ nhà
Chốn biên đình cõi xa đến khó
Vực thẳm sâu nào có gì đâu
Ba mùa sát khí dãi dầu
Lạnh lùng tiếng mõ canh thâu điểm đều
Gươm tuốt trần cùng nhìn gió tuyết
Xưa tới nay tử tiết được gì ?
Thấy chăng chiến sĩ gian nguy
Gương xưa tướng Lý còn ghi nhắc hoài
Witter Bynner :
In the sixth year of Kaiyuan, a friend returned from the border and showed me the Yan Song. Moved by what he told me of the expedition, I have written this poem to the same rhymes.
The northeastern border of China was dark with smoke and dust.
To repel the savage invaders, our generals, leaving their families,
Strode forth together, looking as heroes should look;
And having received from the Emperor his most gracious favour,
They marched to the beat of gong and drum through the Elm Pass.
They circled the Stone Tablet with a line of waving flags,
Till their captains over the Sea of Sand were twanging feathered orders.
The Tartar chieftain's hunting-fires glimmered along Wolf Mountain,
And heights and rivers were cold and bleak there at the outer border;
But soon the barbarians' horses were plunging through wind and rain.
Half of our men at the front were killed, but the other half are living,
And still at the camp beautiful girls dance for them and sing.
...As autumn ends in the grey sand, with the grasses all withered,
The few surviving watchers by the lonely wall at sunset,
Serving in a good cause, hold life and the foeman lightlỵ
And yet, for all that they have done, Elm Pass is still unsafẹ
Still at the front, iron armour is worn and battered thin,
And here at home food-sticks are made of jade tears.
Still in this southern city young wives' hearts are breaking,
While soldiers at the northern border vainly look toward homẹ
The fury of the wind cuts our men's advance
In a place of death and blue void, with nothingness ahead.
Three times a day a cloud of slaughter rises over the camp;
And all night long the hour-drums shake their chilly booming,
Until white swords can be seen again, spattered with red blood.
...When death becomes a duty, who stops to think of famẻ
Yet in speaking of the rigours of warfare on the desert
We name to this day Li, the great General, who lived long agọ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét