NIỆM KHÚC 3
Alfred de Musset
Bao sầu muộn còn chăng hay đã mất?
Đã xa xôi bao nỗi khiến ta già;
Đây thung lũng đây bạn hiền yêu dấu
Chỉ nhìn ngươi ta cũng đã hoàn đồng.
Hỡi năm tháng phù du, hỡi thời gian khắc nghiệt!
Hãy cuốn đi nước mắt lẫn u hoài
Lẫn nuối tiếc, nhưng xin đừng giẫm nát
Những hoa tàn héo úa của hai ta.
Xin cảm tạ nguồn bao dung an ủi!
Ta không tin vì bao vết thương lòng
Mà thống khổ và vết thương lòng đó
Sẽ vơi nhanh theo với tháng ngày dài.
Xin đừng nói những ngôn từ phù phiếm,
Những tầm thường bên dưới chiếc khăn tang
Mà những kẻ chưa hề yêu vẫn khoác
Lên cuộc tình mà họ đã đi qua!
Kẻ xa lạ, làm sao ngươi có thể
Sống, hát, cười, và đi đứng ung dung;
Trời có đẹp hay đất đầy dơ bẩn
Có can chi bận tâm để làm gì;
Khi định mệnh vô tình đưa ngươi đến
Một lâu đài tình ái đã quên đi,
Như tảng đá cản đường, và ngươi sẽ
Đau trong hồn đau thấu đến bàn chân.
Và ngươi khóc khi đời là giấc mộng;
Toàn thân đau khi tỉnh giấc bàng hoàng,
Và căm giận khi cơn mơ diễm tuyệt
Chỉ kéo dài một thoáng chốc phù du.
Khoảnh khắc đó, hỡi những người đau khổ
Là phù du khoảnh khắc của đời ngươi;
Đừng nuối tiếc dù hồn ngươi băng giá
Thoát xiềng gông ngươi lê kéo trên đời.
Hãy nuối tiếc
Cơn hôn mê đưa ngươi vào hiện hữu;
Bao vẫy vùng trong máu đỏ bùn nhơ
Đêm vô vọng, bao ngày không ánh sáng:
Đó chỉ là biểu tượng của hư không!
SOUVENIR
Alfred de Musset
III
Que sont-ils devenus, les chagrins de ma vie ?
Tout ce qui m'a fait vieux est bien loin maintenant ;
Et rien qu'en regardant cette vallée amie
Je redeviens enfant.
O puissance du temps ! ô légères années !
Vous emportez nos pleurs, nos cris et nos regrets ;
Mais la pitié vous prend, et sur nos fleurs fanées
Vous ne marchez jamais.
Tout mon cœur te bénit, bonté consolatrice !
Je n'aurais jamais cru que l'on pût tant souffrir
D'une telle blessure, et que sa cicatrice
Fût si douce à sentir.
Loin de moi les vains mots, les frivoles pensées,
Des vulgaires douleurs linceul accoutumé,
Que viennent étaler sur leurs amours passées
Ceux qui n'ont point aimé !
Comment vivez-vous donc, étranges créatures ?
Vous riez, vous chantez, vous marchez à grands pas ;
Le ciel et sa beauté, le monde et ses souillures
Ne vous dérangent pas ;
Mais, lorsque par hasard le destin vous ramène
Vers quelque monument d'un amour oublié,
Ce caillou vous arrête, et cela vous fait peine
Qu'il vous heurte le pied.
Et vous criez alors que la vie est un songe ;
Vous vous tordez les bras comme en vous réveillant,
Et vous trouvez fâcheux qu'un si joyeux mensonge
Ne dure qu'un instant.
Malheureux ! cet instant où votre âme engourdie
A secoué les fers qu'elle traîne ici-bas,
Ce fugitif instant fut toute votre vie ;
Ne le regrettez pas !
Regrettez la torpeur qui vous cloue à la terre,
Vos agitations dans la fange et le sang,
Vos nuits sans espérance et vos jours sans lumière :
C'est là qu'est le néant !
Alfred de Musset
Bao sầu muộn còn chăng hay đã mất?
Đã xa xôi bao nỗi khiến ta già;
Đây thung lũng đây bạn hiền yêu dấu
Chỉ nhìn ngươi ta cũng đã hoàn đồng.
Hỡi năm tháng phù du, hỡi thời gian khắc nghiệt!
Hãy cuốn đi nước mắt lẫn u hoài
Lẫn nuối tiếc, nhưng xin đừng giẫm nát
Những hoa tàn héo úa của hai ta.
Xin cảm tạ nguồn bao dung an ủi!
Ta không tin vì bao vết thương lòng
Mà thống khổ và vết thương lòng đó
Sẽ vơi nhanh theo với tháng ngày dài.
Xin đừng nói những ngôn từ phù phiếm,
Những tầm thường bên dưới chiếc khăn tang
Mà những kẻ chưa hề yêu vẫn khoác
Lên cuộc tình mà họ đã đi qua!
Kẻ xa lạ, làm sao ngươi có thể
Sống, hát, cười, và đi đứng ung dung;
Trời có đẹp hay đất đầy dơ bẩn
Có can chi bận tâm để làm gì;
Khi định mệnh vô tình đưa ngươi đến
Một lâu đài tình ái đã quên đi,
Như tảng đá cản đường, và ngươi sẽ
Đau trong hồn đau thấu đến bàn chân.
Và ngươi khóc khi đời là giấc mộng;
Toàn thân đau khi tỉnh giấc bàng hoàng,
Và căm giận khi cơn mơ diễm tuyệt
Chỉ kéo dài một thoáng chốc phù du.
Khoảnh khắc đó, hỡi những người đau khổ
Là phù du khoảnh khắc của đời ngươi;
Đừng nuối tiếc dù hồn ngươi băng giá
Thoát xiềng gông ngươi lê kéo trên đời.
Hãy nuối tiếc
Cơn hôn mê đưa ngươi vào hiện hữu;
Bao vẫy vùng trong máu đỏ bùn nhơ
Đêm vô vọng, bao ngày không ánh sáng:
Đó chỉ là biểu tượng của hư không!
SOUVENIR
Alfred de Musset
III
Que sont-ils devenus, les chagrins de ma vie ?
Tout ce qui m'a fait vieux est bien loin maintenant ;
Et rien qu'en regardant cette vallée amie
Je redeviens enfant.
O puissance du temps ! ô légères années !
Vous emportez nos pleurs, nos cris et nos regrets ;
Mais la pitié vous prend, et sur nos fleurs fanées
Vous ne marchez jamais.
Tout mon cœur te bénit, bonté consolatrice !
Je n'aurais jamais cru que l'on pût tant souffrir
D'une telle blessure, et que sa cicatrice
Fût si douce à sentir.
Loin de moi les vains mots, les frivoles pensées,
Des vulgaires douleurs linceul accoutumé,
Que viennent étaler sur leurs amours passées
Ceux qui n'ont point aimé !
Comment vivez-vous donc, étranges créatures ?
Vous riez, vous chantez, vous marchez à grands pas ;
Le ciel et sa beauté, le monde et ses souillures
Ne vous dérangent pas ;
Mais, lorsque par hasard le destin vous ramène
Vers quelque monument d'un amour oublié,
Ce caillou vous arrête, et cela vous fait peine
Qu'il vous heurte le pied.
Et vous criez alors que la vie est un songe ;
Vous vous tordez les bras comme en vous réveillant,
Et vous trouvez fâcheux qu'un si joyeux mensonge
Ne dure qu'un instant.
Malheureux ! cet instant où votre âme engourdie
A secoué les fers qu'elle traîne ici-bas,
Ce fugitif instant fut toute votre vie ;
Ne le regrettez pas !
Regrettez la torpeur qui vous cloue à la terre,
Vos agitations dans la fange et le sang,
Vos nuits sans espérance et vos jours sans lumière :
C'est là qu'est le néant !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét