氣質美如蘭,
才華馥比仙,
天生成孤癖人皆罕。
你道是啖肉食腥膻,
視綺羅俗厭;
卻不知好高人愈妒,
過潔世同嫌。
可嘆這,青燈古殿人將老,
孤負了,紅粉朱樓春色闌!
到頭來,依舊是風塵骯髒違心願;
好一似,無瑕白玉遭泥陷;
又何須,王孫公子嘆無緣?
Thế nan dung
Khí chất mỹ như lan,
Tài hoa phức tỷ tiên,
Thiên sinh thành cô tích nhân giai hãn.
Nhĩ đạo thị đạm nhục thực tinh thiên,
Thị ỷ la tục yếm;
Khước bất tri hảo cao nhân dũ đố,
Quá khiết thế đồng hiềm.
Khả thán giá, thanh đăng cổ điện nhân tướng lão,
Cô phụ liễu, hồng phấn chu lâu xuân sắc lan!
Đáo đầu lai, y cựu thị phong trần khảng tảng vi tâm nguyện;
Hảo nhất tự, vô hà bạch ngọc tao nê hãm;
Hựu hà tu, vương tôn công tử thán vô duyên?
Đời không ưa
Lan ví chất, tiên ví tài
Chỉ hiềm cô tịch, tình trời bẩm sinh
Cho là ăn thịt hôi tanh,
Lụa the, là lượt coi khinh ko thèm
Biết đâu cao quá đời ghen
Biết đâu sạch quá đời khen da mà
Đàn xanh, đền cổ, người già
uổng công trang điểm, xuân đà kém xuân
Ngán cho cái kiếp phong trần,
Sau này cũng lại xấu dần mãi đi
Ngọc kia bùn trát đen sì
Vương tôn công tử còn gì là duyên
Bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét