Sư tử mê gái - Le lion amoureux
Du temps que les bêtes parlaient,
Les Lions entre autres voulaient
Etre admis dans notre alliance.
Pourquoi non ? puisque leur engeance
Valait la nôtre en ce temps-là,
Ayant courage, intelligence,
Et belle hure outre cela.
Voici comment il en alla:
Un Lion de haut parentage,
En passant par un certain pré,
Rencontra Bergère à son gré:
Il la demande en mariage.
Le père aurait fort souhaité
Quelque gendre un peu moins terrible.
La donner lui semblait bien dur;
La refuser n'était pas sûr;
Même un refus eût fait possible
Qu'on eût vu quelque beau matin
Un mariage clandestin.
Car outre qu'en toute manière
La belle était pour les gens fiers,
Fille se coiffe volontiers
D'amoureux à longue crinière.
Le Père donc ouvertement
N'osant renvoyer notre amant,
Lui dit: "Ma fille est délicate;
Vos griffes la pourront blesser
Quand vous voudrez la caresser.
Permettez donc qu'à chaque patte
On vous les rogne, et pour les dents,
Qu'on vous les lime en même temps.
Vos baisers en seront moins rudes,
Et pour vous plus délicieux;
Car ma fille y répondra mieux,
Etant sans ces inquiétudes.
Le Lion consent à cela,
Tant son âme était aveuglée!
Sans dents ni griffes le voilà,
Comme place démantelée.
On lâcha sur lui quelques chiens:
Il fit fort peu de résistance.
Amour, Amour, quand tu nous tiens
On peut bien dire: "Adieu prudence."
Bản dịch : Tú Mỡ
Xưa thuở vật biết nói
Sư tử trong muôn loại
Muốn cùng người kết giao
Âu cũng được chứ sao!
Giống nòi chúng thuở ấy
Có kém người chi mấy?
Cũng dũng cảm tinh khôn
Vả cái sỏ cũng tươm
Truyện xưa xin kể lại
Một Mãnh sư quí phái
Qua đồng cỏ làng bên
Gặp một chị chăn chiên
Lấy làm ưng ý lạ
Muốn hỏi nàng làm vợ
Ông bố, nói thực tình
Chỉ muốn kén rể lành
In ít phần hung dữ
Gả con cho Sư tử
Kể cũng ức, cũng phiền
Chối từ, chửa chắc yên
Chối được, còn lo sợ
Biết đâu sáng nào đó
Chẳng xảy cưới vụng thầm
Bởi gái đẹp chủ tâm
Thích tấm chồng kiêu hãnh
Thuyền quyên e cũng tính
Sánh quân tử dài bờm
Ông bố muốn từ hôn
Không dám ra mặt đuổi
Bèn lựa câu khéo nói
"Con gái lão yêu đào!
Chỉ sợ vuốt nhọn cào
Khi chồng mơn trớn vợ
Vậy xin anh bỏ quá
Cho gọt xén vuốt đi
Còn cái bộ nanh kia
Đồng thời cho mài giũa
Chồng hôn, đỡ khổ vợ
Chàng lại thêm khoái tình
Vì nàng chả khiếp kinh
Ái ân không biết chán"
Đầu óc bị mù quáng
Sư tử cũng thuận tình
Mất hết cả vuốt nanh
Như lũy thành phá đổ
Người thả vài con chó
Sư đành chịu chết thôi!
Tình, tình! đã bập vào ai
Người ta thường bảo: "Si thời hết khôn"
(Nguồn: Ngụ ngôn chọn lọc La Fontaine, NXB Văn học, 1985)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét