ÁNH TRĂNG HUYỀN DIỆU
Victor HUGO
Trăng thanh thản nằm chơi trên sóng bạc
Khung cửa tròn hé mở gió lùa qua
Biển mênh mông lung linh từng mảnh vụn
Và mơ hồ một ốc đảo xa xăm
Những ngón tay thon , thanh thoát cung đàn
Lắng nghe âm hưỡng vọng lời than
Thuyền từ nước THỔ *về đảo COS*
Vòng xứ HY* , lã lướt mái chèo
Một đàn chim cốc thi nhau lặn
Giọt nước long lanh phủ cánh dài
Thần Djinn* la hét nghe lanh lảnh
Dội thành biển tháp sóng âm vang
Thác nước réo vui lầu cung nữ
Đàn hải âu đen giỡn sóng thần
Âm thanh biển cả rung ghềnh đá
Mái chèo khuấy động chiếc thuyền con
Thuyền như chiếc bọc nặng nề trôi
Như khách lãng du tìm hướng về
Trong bọc có gì đang chuyển động
Trăng tàn thanh thảng sóng ru êm
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
CLAIR DE LUNE
Victor HUGO
La lune était sereine et jouait sur les flots.
La fenêtre enfin libre est ouverte à la brise,
La sultane regarde, et la mer qui se brise,
Là-bas, d'un flot d'argent brode les noirs îlots.
De ses doigts en vibrant s'échappe la guitare.
Elle écoute... Un bruit sourd frappe les sourds échos.
Est-ce un lourd vaisseau turc qui vient des eaux de Cos,
Battant l'archipel grec de sa rame tartare ?
Sont-ce des cormorans qui plongent tour à tour,
Et coupent l'eau, qui roule en perles sur leur aile ?
Est-ce un djinn qui là-haut siffle d'une voix grêle,
Et jette dans la mer les créneaux de la tour ?
Qui trouble ainsi les flots près du sérail des femmes ? -
Ni le noir cormoran, sur la vague bercé,
Ni les pierres du mur, ni le bruit cadencé
Du lourd vaisseau, rampant sur l'onde avec des rames.
Ce sont des sacs pesants, d'où partent des sanglots.
On verrait, en sondant la mer qui les promène,
Se mouvoir dans leurs flancs comme une forme humaine... -
La lune était sereine et jouait sur les flots
Victor HUGO (1802-1885)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét