Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Cụ già và ba người trai trẻ

Cụ già và ba người trai trẻ - Le vieillard et les trois jeunes hommes

Un octogénaire plantait. 
« Passe encor de bâtir ; mais planter à cet âge ! » 
Disaient trois jouvenceaux, enfants du voisinage ; 
Assurément il radotait. 
«Car, au nom des dieux, je vous prie, 
Quel fruit de ce labeur pouvez-vous recueillir ? 
Autant qu'un patriarche il vous faudrait vieillir. 
A quoi bon charger votre vie 
Des soins d'un avenir qui n'est pas fait pour vous ? 
Ne songez désormais qu'à vos erreurs passées ; 
Quittez le long espoir et les vastes pensées ; 
Tout cela ne convient qu'à nous. 
- Il ne convient pas à vous-même, 
Repartit le vieillard. Tout établissement 
Vient tard, et dure peu. La main des Parques blêmes 
De vos jours et des miens se joue également. 
Nos termes sont pareils par leur courte durée. 
Qui de nous des clartés de la voûte azurée 
Doit jouir le dernier ? Est-il aucun moment 
Qui vous puisse assurer d'un second seulement ? 
Mes arrière-neveux me devront cet ombrage 
Eh bien! Défendez-vous au sage 
De se donner des soins pour le plaisir d'autrui ? 
Cela même est un fruit que je goûte aujourd'hui 
J'en puis jouir demain, et quelques jours encore ; 
Je puis enfin compter l'aurore 
Plus d'une fois sur vos tombeaux.» 
Le vieillard eut raison l'un des trois jouvenceaux 
Se noya dès le port, allant à l'Amérique ; 
L'autre, afin de monter aux grandes dignités, 
Dans les emplois de Mars servant la République, 
Par un coup imprévu vit ses jours emportés ; 
Le troisième tomba d'un arbre 
Que lui-même il voulut enter; 
Et pleurés du vieillard, il grava sur leur marbre 
Ce que je viens de raconter.

(Dựa theo truyện của Abstemius)

Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh

Cụ tám mươi đương trồng cây cối 
Có ba chàng trẻ tuổi cười rằng: 
- Làm nhà hoạ có nên chăng 
Trồng cây thì thực lố lăng mất rồi 
Khoan đã! cụ già ơi, con hỏi: 
Quả ai ăn, cụ nói con hay? 
Hoạ may Bành Tổ lên đây 
Chứ như đại lão, phỏng ngày còn bao! 
Làm chi thế công lao cho uổng 
Thóc người ăn, cày ruộng hơi đâu! 
Thôi thôi, cụ bấy tuổi đầu 
Chi bằng ngồi khểnh vuốt râu ngắm đời 
Hối những sự lầm sai thuở nhỏ 
Còn ước xa đã có chúng tôi 
Rằng: 
- Con cũng quá buổi rồi 
Phàm chưng muôn việc của người làm ra 
Kiên nhẫn khó xong mà dễ hỏng 
Cái chết đâu vẫn ngóng bên ngoài 
Thọ là ai, yểu là ai? 
Lão già, con trẻ vắn dài khác chi 
Nào đã biết ai đi tới đó? 
Bóng hào quang ai ngó sau cùng 
Sớm còn tối mất lẽ chung 
Vững chi cái mạng mà mong lâu dài 
Bóng cây này dẫu ai nghỉ mát 
Con cháu nhà có thoát đi đâu 
Như già có chí lo sau 
Cháu con ăn quả về lâu thiệt gì 
Ngẫm cái sướng phúc di vạn đại 
Ấy cũng là lão hái quả rồi 
Quý hồ còn sống ít hồi 
Một ngày là một được ngồi hưởng vui 
Cũng có lẽ Trời xui hiểm hóc 
Trên mồ bay Ác mọc lão nom 
Cụ già khéo nói chính môm: 
Một chàng qua bến ngã tòm xuống sông 
Còn một chàng lập công với nước 
Phải đầu tên mũi mác chết toi 
Cậu ba nhân lúc thư rồi 
Leo cây chiết giống sẩy rơi vỡ đầu 
Cụ già nghĩ đến câu chuyện thế 
Khắc phiến bia mà để bên mồ 
Gọi là một tiếng Ô hô!

(Nguồn: Ngụ ngôn La Phông Ten/ NXB Văn học, 1996)

Bản dịch : Đỗ Khắc Siêm, Hà Khắc Nguyện

Một ông già tám mươi tuổi chẵn 
Trước cửa nhà ông vẫn trồng cây 
Ba anh trai xóm thấy vầy 
Bảo nhau: "Có lẽ cụ này đã điên 
Cụ cất nhà ở liền có thể! 
Nhưng trồng cây trái để ai ăn? 
Họa là sống sánh cụ Bành 
Mới hòng hy vọng trái lành cụ xơi 
Nhọc sức cụ lo thời vị đáo 
Vị đáo kia thực hão đâu cần 
Nên ôn quá khứ lỗi lầm 
Bỏ đi ý nghĩ viển vông xa vời 
Tư tưởng ấy chúng tôi mới hợp" 
Lão đáp liền: "Chẳng hợp bay đâu 
Biết đâu chết trước chết sau 
Đời người quá ngắn, khác nhau mấy mà? 
Giờ đương sống biết là mình sống 
Còn ngày mai tháng rộng khôn hay 
Mai đây ai hưởng bóng cây? 
Cũng là cháu chắt sau này của ta 
Đừng nên cấm những nhà hiền đức 
Ráng sức mình lưu phước người sau 
Ý nghĩ "làm ích về lâu" 
Đó là cái quả của bao công trồng 
Ta còn sống, còn mong hưởng nữa 
Sống hơn bay cũng chửa biết mà!" 
Lời lão nói đúng không ngoa 
Thanh niên một gã trong ba anh này 
Qua Mỹ quốc không may chết đuối 
Một anh thì định với danh cao 
Đầu quân anh vội nhảy vào 
Không may tử trận, danh nào đến tay 
Còn anh nữa leo cây ghép nhánh 
Rơi khỏi cành, chết cạnh gốc cây 
Ông già khóc họ bao ngày 
Bia đề chuyện ấy đến nay vẫn còn

(Nguồn: Ngụ ngôn La Fontaine, NXB Tân Văn, 1992)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét