Lừa mang xương thánh - L’âne portant des reliques
Un baudet chargé de reliques
S’imagina qu’on l’adoroit :
Dans ce penser il se carroit,
Recevant comme siens l’encens et les cantiques.
Quelqu’un vit l’erreur, et lui dit :
Maître baudet, ôtez-vous de l’esprit
Une vanité si folle ;
Ce n’est pas vous, c’est l’idole
À qui cet honneur se rend,
Et que la gloire en est due.
D’un magistrat ignorant
C’est la robe qu’on salue.
Bản dịch : Nguyễn Đình
Lừa kia mang xương thánh
Cứ tưởng họ thờ mình
Nghĩ thế, nó vênh vênh
Nhận về mình hương khói
Thấy Lừa nhầm, người nói:
"Cụ Lừa ơi! Thôi đi!
Chớ tự đắc ngu si!
Người thờ gì Lừa chứ?
Bao tôn sùng vinh dự
Dâng tượng thánh đó thôi!"
Quan mà dốt đặc cán mai
Thì dân chỉ vái áo ngoài của quan
Bản dịch : Nguyễn Văn Vĩnh
Một con lừa lưng mang hòm sắc
Thấy người tôn đã chắc tôn ta
Vênh vang bộ mặt giở ra
Chấp lễ chấp bái như là thần đây
Có người kia lầm này biết ý
Bảo lừa: - Đừng nghĩ thế mà sai
Hợm đâu có hợm lạ đời!
Ai tôn đâu chú, chú đòi lên cân
Người lễ bái là cầu ông thánh
Sự anh linh uy mãnh của ngài
Quan mà dốt đặc vô tài
Thì dân lạy cái áo ngoài mà thôi
(Nguồn: Nguyễn Văn Vĩnh, Thơ ngụ ngôn La Fontaine, Cảo thơm, 1970)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét