CHẲNG BAO GIỜ CÒN NỮA
Paul VERLAINE
Nhớ , nhớ quá , mùa thu về lặng lẽ
Cánh chim bay mang mác lá thu vàng
Trời loé nắng mộng lòng đầy những nắng
Rừng úa vàng khua nắng , gió xôn xao
Ta lãng du , dìu nhau đi trong mộng
Anh và em ; tóc lộng gió bềnh bồng
Đôi mắt đẹp làm hồn anh giao động
" Một ngày vui " rộn rã tiếng em cười
Em nói đi , giọng nói em huyền dịu
Em mĩm cười yên tĩnh cho lòng anh
Anh hôn em , hôn bàn tay ngà ngọc
Mùi thơm nồng như mạch lúa trổ bông
Em nói đi ... tiếng thì thầm vụng dại
Nụ hôn đầu , môi cắn lấy bàn tay
Tôn Thất Phú Sĩ - Phỏng dịch
NEVERMORE
Paul VERLAINE
Souvenir, souvenir, que me veux-tu ? L'automne
Faisait voler la grive à travers l'air atone,
Et le soleil dardait un rayon monotone
Sur le bois jaunissant où la bise détone.
Nous étions seul à seule et marchions en rêvant,
Elle et moi, les cheveux et la pensée au vent.
Soudain, tournant vers moi son regard émouvant
" Quel fut ton plus beau jour? " fit sa voix d'or vivant,
Sa voix douce et sonore, au frais timbre angélique.
Un sourire discret lui donna la réplique,
Et je baisai sa main blanche, dévotement.
- Ah ! les premières fleurs, qu'elles sont parfumées !
Et qu'il bruit avec un murmure charmant
Le premier oui qui sort de lèvres bien-aimées !
Paul VERLAINE (1844-1896)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét